Chương 61: Hợp Đồng Đắt Giá
Sau sự kiện chấn động quốc tế này, tinh thần người dân đều được đẩy lên cao, họ càng có niềm tin vào sự chỉ đạo của Chính Phủ cùng Đảng Cộng Sản khiến cho các lão đại gần đây cười nhiều hơn mấy cái. Suốt thời gian qua tình hình biển Đông làm bọn họ ngủ cũng không được mấy tiếng, nụ cười quay trở lại trên môi đại biểu một Nhà Nước tự tin chống chọi được với phong ba bão táp, lấy lại tin tưởng của người dân là một việc rấy đáng vui mừng.
Quốc gia có thể gặp khó, nhưng quân dân đồng lòng không sợ không vượt qua được. Huống chi Việt Nam xưa nay quan hệ với các quốc gia đều khá được, giờ đây bọn họ có quốc phòng mạnh mẽ, tiếng nói có thêm trọng lượng, các quốc gia lúc trước giữ im lặng nhân cơ hội này lập tức bày tỏ quan điểm bảo vệ hòa bình biển Đông khiến một số nơi ăn ngủ không yên.
Bọn họ vốn muốn thông qua lần diễn tập này châm chọc nền khoa học quốc phòng đối phương một phen, rồi ngồi đàm phán với phía Nga tổ chức một cuộc diễn tập khác trên biển Đông, để đám kia thấy chênh lệch khoa kĩ hai bên mà sau này nói năng biết điều hơn. Cảm giác đi c·ướp mà khiến chủ nhà tím mặt không dám ho he gì có tư vị rất khoái cảm. Nhưng hỏa lực quốc phòng của Việt Nam bỗng dưng có bứt phá mạnh mẽ chỉ sợ không thua kém Nhật Bản.
Trung Quốc mấy năm qua thành tựu có thể nói từng bước dài tiến lên, số lượng và chất lượng trang bị quân sự chẳng kém quá nhiều siêu cường Hoa Kỳ và Liên Bang Nga. Lần này thì phải xem lại rồi, ưu thế giờ duy nhất chỉ còn là số lượng, đem ra só sánh thì đương nhiên vượt trội hơn. Nhưng việc hỏa lực ngang hàng khiến c·hiến t·ranh từ đè ép chuyển sang mưu mô chiến lược khiến người ta khó chấp nhận.
Ra ngoài đường, người dân Vĩnh Hà không khỏi có chút ngẩng cao đầu hơn thường ngày, tin tức tổng công ty Đóng Tàu Thịnh Thế và Quân Sự Thịnh Thế lộ ra năng lực chế tạo hàng đầu khiến uy tín của tập đoàn trong lòng dân càng được nâng cao. Một số người cổ hủ còn băn khoăn lo lắng về tính thực tế của hạng mục Trang Trại Thịnh Thế liền theo niềm vui mà hé mở con đường lớn hơn cho tập đoàn làm ba nhà Lý- Trần-
Nguyễn mặt mày khó coi.
Ai mà chẳng khinh thường nghĩ Thịnh Thế chỉ như tên nhóc vắt mũi chưa sạch, chân ướt chân ráo mới bước vào sản nghiệp quân sự- quốc phòng đã mạnh miệng tuyên bố như vậy nhất định sẽ có kết cục bi thảm, thậm chí liên lụy kéo theo hướng tài chính kinh tế của chúng đi xuống. Ai dè, chẳng những không sản xuất ra mấy thứ máy móc lạc hậu, kém cỏi, ngược lại người ta còn dám so đọ hỏa lực với t·àu c·hiến Nhật Bản khiến bọn chúng biết tin thiếu chút nữa phun máu ngất đi.
Vân Tú rất biết lợi dụng thời cơ, nhân lúc mọi người đang ngả về phía mình lập tức làm đơn lên ủy ban mặt trận cùng chính phủ để tăng cường mở rộng nhà máy sản xuất lên gấp 3 lần. Vừa để đảm bảo năng suất cho quốc phòng, vừa manh nha ý định xuất khẩu một số v·ũ k·hí, chiến đấu cơ ra nước ngoài.
Để đơn này được duyệt sớm, Vân Tú không ngại chia một chén canh cho chính phủ, theo đó, 15% lợi nhuận xuất khẩu sẽ thuyên chuyển cho quốc phòng, san sẻ gánh nặng GDP cho chính quyền. Đương nhiên 15% này chưa tính thuế.
Nhận được tin tức này có người tười không ngậm được miệng, liên tục lên tiếng khen Thịnh Thế là tập đoàn hùng mạnh cả về tài và đức, là hình tượng các tập đoàn, công ty khác tích cực noi theo.
Thủ tục hành chính vốn là thứ làm người ta đau đầu thì đơn xin mở rộng quy mô chỉ cần một ngày đã phê chuẩn xong. Nhìn con dấu đỏ chót đóng chỉnh tề lên chữ ký rồng bay phượng múa Vân Tú khẽ nở nụ cười. Cô biết, một khi ưu thế quân sự được tăng cường đầy đủ, các bên liên quan trên biển Đông ắt phải ngồi bàn bạc lại với nhau, dù không thể giải quyết được tận gốc mâu thuẫn nhưng không lo ngại hỏa lực nổ ra.
Tới khi đó, đất nước quay về yên bình như trước, việc tích cực sản xuất v·ũ k·hí và chiến đấu cơ muốn mở rộng sẽ rất khó khăn. Chi bằng rèn thép ngay khi còn nóng, lợi dụng thời điểm bên trên coi trọng và nhường nhịn, Thịnh Thế đưa ra một vài yêu cầu sẽ dễ được chấp nhận hơn, tránh một số kẻ thừa nước đục thả câu gây chia rẽ.
Lần này mở rộng không chỉ là về quy mô ở Cam Ranh, nơi đó đã tới cực hạn rồi, cái cô vừa xin chỉ thị chính là cảng Hải Phòng. Cảng này vừa là cảng quân sự, dân sự, là nơi giao thương với hàng hải quốc tế lớn nhất Vịnh Bắc Bộ. Nếu có biến cố quân sự gì nơi này sẽ là pháo đài gần nhất, nhanh nhất tiếp xúc với Trung Quốc, tránh tình trạng nước xa không cứu được lửa gần. Cam Ranh tuy là vùng cảng có ý nghĩa chiến lược tuyệt vời của cả vùng Đông Nam Á, nhưng để đối phó khẩn cấp với Trung Quốc thì Vịnh Bắc Bộ không thể thiếu trạm quân sự lớn ở đây.
Lợi dụng điểm này viết vào báo cáo, Thịnh Thế đã đạt được mục đích của mình, đương nhiên, cô cũng khéo léo ghi thêm: “Trong trường hợp hòa bình, Thịnh Thế mong rằng có thể mở rộng hợp tác với Hải Cảng lâu dài, cùng nhau xây dựng và khai thác vùng cảng hiệu quả nhất.”
Nói dễ nghe là vậy, nói thô lỗ thì Thịnh Thế muốn chi phối lưu lượng hàng hóa chảy qua đây, vừa giảm bớt chi phí xuất nhập khẩu của tập đoàn, vừa kiếm được chén canh trong việc phân phối hàng hóa ở Hải phòng. Thuận lợi thành lập đội vận tải biển sau này. Nên nhớ, 90% tổng lưu lượng hàng hóa thế giới đều do ngành hàng hải chiếm dụng, đây là tài phú cỡ nào sao một con quái thú như Thịnh Thế chịu ngồi im không giương vuốt sờ tới cho được.
Đương nhiên đây không phải là ý định sốc nổi, công ty du lịch và hàng hải Thịnh Thế do Đông Nghi làm tổng giám đốc đã được thành lập từ thời đầu khi Thịnh Thế còn non trẻ, khai thác du lịch thì không cần thêm hai chữ “hàng hải” vào, đã thêm vào càng chứng tỏ dã tâm này đã được Dương Tuấn Vũ lên kế hoạch từ rất lâu. Vân Tú hôm nay chỉ là hoàn thành ước nguyện của chồng mình thôi.
Việc đơn xin phép này được phê chuẩn chẳng khác nào trực tiếp khiến lợi nhuận của Thịnh Thế tăng thêm 10% (trong tổng lợi nhuận 20.000 tỉ đồng năm 2013) tương đương 2000 tỉ lập tức chảy vào túi của tập đoàn. Có lẽ đây chính là một trong những tờ đơn đắt giá nhất lịch sử.
...
Trong lúc Vân Tú đang chèo lái Thịnh Thế vất vả mở rộng quy mô, Dương Tuấn Vũ cũng chẳng thoải mái gì. Hắn và Rin đã được nếm mùi t·ruy s·át suốt sáu tháng nay, hai người không biết đã đi qua bao nhiêu hoàn cảnh thập tử nhất sinh, song không thể không tán thưởng sinh mệnh dai hơn con gián của mình.
Dương Tuấn Vũ từng lưu lạc nhiều năm bên ngoài, nhưng chưa bao giờ ngay cả lúc ăn và ngủ cũng sợ bị người ta chém rụng mất đầu giống hiện tại. Đương nhiên, trả giá cho cực khổ bọn họ nếm trải chính là hơn 129 sát thủ cấp cao của Hội Tam Hoàng bị g·iết. Sát thủ cấp S+++ cũng phái tới 10 tên, lúc thì cứng đối cứng, lúc thì đặt bẫy dụ địch, đủ mọi thủ đoạn trong tối ngoài sáng đều được một nam một nữ này vận dụng triệt để, thành công làm tổn hao gốc rễ của tổ chức sát thủ lớn nhất Zero này.
Đã đến mức này đương nhiên không thể không kinh động tới Tam Vương- người có quyền lực và sức mạnh tối cao của Hội Tam Hoàng. Nghe nói, cả ba đều đã nổi trận lôi đình, cùng nhau xuất phát thề nhất định phải g·iết cả gia tộc của hai tên khốn kiếp.
Mặc dù vậy, hành tung của hai người bất định, gương mặt chưa một lần thực sự lộ diện, bọn họ chỉ có thể lờ mờ đoán lai lịch của cô gái đi cùng nằm trong mấy gia tộc Yamamoto, Satou, Yoshida nhưng không rõ là gia tộc nào.
Đương nhiên không thể khiêu chiến cả ba gia tộc này, dù gì bọn họ cũng là ba đại gia tộc có nguồn gốc lâu đời tại vùng đất thánh này. Chưa kể, Hội Tam Hoàng ở phe Tà Đạo, nhóm gia tộc kia lại ở phe Chính Đạo, bọn họ không rời khỏi khu vực của mình thì Hội Tam Hoàng không thể mang quy mô lớn tới đánh được, lúc tới e rằng sẽ bị các thế lực khác chèn ép.
Từ đó có thể thấy câu nói kia chỉ là để phát tiết trong lòng bọn chúng mà thôi, muốn lật bài ngửa làm ác, dù có thắng gốc rễ cũng bị lung lay. Hội Tam Hoàng không phải không có kẻ thù nhắm tới, ngược lại, bọn chúng nhận tiền á·m s·át không phân biệt lai lịch đối phương nên đã đắc tội hết với tất cả các phe rồi. Nếu liều mạng chiến một trận chắc chắn sẽ bị xóa sổ khỏi vùng đất này, nhất là Cửu Giới, bọn chúng đã thèm muốn thế lực của bọn họ từ lâu.
Ba tên Vương của Tam Hoàng mặc dù đầu óc g·iết chóc biến thái nhưng không bị ngu, vụ buôn bán lỗ to thế sẽ tuyệt đối không làm.
Trong một quán trà lớn, người qua lại tấp nập, đôi lữ khách mệt mỏi nghe đám người sôi nổi bàn tán, người nam nhân nhếch mép khẽ nói:
- Cuối cùng cũng chịu ra mặt rồi.
Cô gái nhíu mày, không hiểu hắn lấy đâu ra sự tự tin ngông cuồng ấy, nhưng cả hai sinh tử cộng minh suốt nhiều tháng qua, cô sẽ không để hắn bị g·iết trước mình.
Bỗng. Cô giật mình hốt hoảng, thầm mắng: “Tại sao mình lại có ý nghĩ này? Gia tộc là trên hết, gia tộc là trên hết, gia tộc ... ”
Cô lẩm nhẩm câu này coi như tự lừa mình lừa người, Rin không muốn thừa nhận sự thật suy nghĩ mình đã thay đổi rất nhiều.
Nhìn gương mặt hóa trang đã mất đi ba phần anh tuấn, sáu phần tà mị, bất giác trái tim lạnh giá gần đây bị hòa tan nay kịch liệt đập mạnh, Rin hơi lách người ra xa sợ hắn nghe được tiếng tim đập bất thường của mình, cô khẽ vỗ vỗ đầu mong mọi suy nghĩ rơi ra hết. Đương nhiên, việc cô làm chỉ vô ích.
Dương Tuấn Vũ không biết cô gái ngồi cạnh mình có biến đổi tâm lý nhiều như thế, hắn tưởng cô nghe thấy tin tức Tam vương đã xuất động t·ruy s·át hai người thì có chút sợ. Bàn tay lớn thô ráp nhưng ấm áp vươn tới nắm lấy đôi tay nhỏ nhắn lạnh giá kia, miệng không nói, chỉ là từ ánh mắt ấy Rin đọc được hắn muốn nói cô không cần lo.
Làn da giấu sau lớp hóa trang nhợt nhạt đã phớt hồng, cô lắc đầu tỏ ý không sao, chỉ là trái tim đập càng mạnh khiến bàn tay kia càng phát ra thứ nhiệt độ ấm áp giống như muốn hòa tan tâm trí người khác.