Vạn Biến Hư Ảo

Chương 62: Chạy Không Thoát




Chương 62: Chạy Không Thoát
- Đi thôi.
Một lát sau, cảm thấy không còn gì giá trị, Dương Tuấn Vũ khẽ nói rồi đứng lên. Hai người trả tiền trà nước rồi rời quán mà không để ý lão chủ quán khẽ híp mắt nhìn đầy tà ác.
Hắn gõ mấy nhịp lên bàn theo một tiết tấu kì lạ.
Nếu Dương Tuấn Vũ nghe thấy đương nhiên không lạ lẫm gì, đây là một trong các tín hiệu ngầm của Hội Tam Hoàng, hắn g·iết nhiều người thế nên một phần tập tính và hành động của đối thủ phải nắm rõ vài phần.
Tên tiểu nhỉ hớn hở đi qua nghe thấy thì khẽ gật đầu ra hiệu đã truyền tin đi, hai người thoáng qua trao đổi ánh mắt dữ tợn rồi tiếp tục làm việc.
Sở dĩ phải cẩn thận trao đổi như thế ngay cả khi đối phương rời đi là vì họ biết cấp độ sát thủ S như mình không phải là đối thủ của một nam một nữ kia. Nếu để chúng phát hiện ra thì c·hết chắc.
Nhưng bọn chúng đâu có biết, đôi mắt tinh tường cùng thính giác cực nhạy đã khiến Dương Tuấn Vũ thừa nhận ra sự khác thường của cặp chủ tớ này, cho dù nó chỉ lóe lên một chút nhưng sự căm hận giấu dưới đáy mắt vẫn làm bại lộ tâm tình của cả hai.
Sở dĩ hắn ở lại là vì muốn xem tên tiểu nhị kia đã truyền tin theo hướng nào. Đá·m s·át thủ này không tin tưởng hệ thống di động, nói đúng hơn, ở Zero không tin tưởng vào hệ thống được gọi là vệ tinh, internet.
Một khi Zero lên internet, mọi thứ của bọn họ rất có thể bị hack mất, bại lộ rất nhiều bí mật động trời, không cần biết xa vời, chỉ riêng việc rèn luyện cơ thể tới một mức độ nhất định làm người ta giữ được thanh xuân dài hơn, tuổi thọ lâu hơn đã đủ để đám người yếu nhược kia phát điên.
Bọn họ không ngại đối chiến, chỉ là như thế chẳng có lợi ích gì, chưa kể họ cũng rất e ngại thứ được gọi là bom nguyên tử, tiêm kích bay hàng trăm ngàn Km, họ có mạnh mẽ cũng không thể bay cao được như vậy.
Đương nhiên, mọi thứ vỡ lở thì cùng tràn ra bên ngoài, hòa nhập vào đám người ấy, hoàn toàn có thể làm đảo lộn trật tự thế giới, khiến cân bằng thế giới dễ dàng sụp đổ.
Dương Tuấn Vũ tin rằng ở ngoài kia cũng có các nhân vật cực mạnh bảo vệ, ngăn cản sự xâm nhập của người Zero, càng không cho chúng tác oai tác quái bên ngoài ảnh hưởng tới chính trị, quân sự. Chứ không với bản tính khát máu, chém g·iết thành tính ở đây thì không ngại mở rộng lãnh thổ, nuốt chửng nhân loại yếu ớt bên ngoài. Chỉ là hắn vẫn không rõ nhân vật khủng bố ấy là ai.
Để tránh phiền phức không đáng có, ở Zero theo Triệu Cơ nói là không thể nhận tín hiệu sóng bên ngoài, nó chẳng khác nào một vùng thực sự cô lập, nếu không hắn có thể thông qua cô để liên lạc với người nhà, tránh họ lo lắng khi hắn bị m·ất t·ích hơn một năm qua rồi.
Theo Rin nói, đích thị có thể đi qua lại giữa Zero và vùng bên ngoài, nhưng muốn ra được yêu cầu cực nghiêm, một năm chỉ có một hạn ngạch rất hữu hạn để đi ra và đi vào. Hạn ngạch này do cao tầng các thế lực phân chia theo năng lực, Cửu Giới mạnh mẽ thế cũng chỉ có một hạn ngạch một năm, Diệp Bạch lúc trước hắn gặp ở bữa tiệc ngầm do Hạ Minh Nguyệt đưa tới có vai trò giống như một vị quản gia, chủ trì sự vụ quan trọng bên ngoài.
Khi hỏi Tam Hoàng có bao nhiêu phiếu, Rin hừ mũi khinh thường nói: Bọn chúng tới nửa cái hạn ngạch cũng không có.

Thế mới biết, cái hạn ngạch này giống như một tấm thẻ thể hiện thực lực, danh tiếng của một tổ chức. Anh chưa đủ lớn thì không có.
Còn một thứ nữa làm hắn đau đầu là muốn đem Minh Châu quay về, hắn lấy đâu ra hai cái hạn ngạch ra ngoài? Thứ này không phải muốn là có. Chưa kể Zero có ước thúc, người từ trong này đi ra ngoài trong sáu tháng phải quay về. Đây đúng là nơi muốn vào thì tự nhiên rơi vào, lúc ra thì nửa bước khó đi vô cùng phiền toái.
Tạm ném phiền phức ra sau đầu, chính vì không có cái được gọi là điện thoại kia cho nên ở Zero trao đổi tin tức vẫn phải thông qua người báo tin hoặc chim đưa thư. Đương nhiên không phải là chim thường mà là một loại yêu thú có tốc độ bay cực nhanh gọi là: Thiểm Vũ. Tốc độ kinh người của nó khiến cao thủ cấp Thân Vương muốn bắt cũng không bắt được.
Dương Tuấn Vũ đương nhiên không thò tay ra bắt, hắn ngồi trong quán nhìn hai tên chủ tớ lén lút báo tin chính là muốn nghe tiếng chim bay, phán đoán hướng địch nhân tới, rồi theo hướng ngược lại mà trốn.
Ai mà nghĩ được Thiểm Vũ vốn tốc độ kinh người, khi bay gần như không phát ra tiếng động lại bị tên biến thái này nghe được phương hướng báo tin?
Rin thấy tai hắn hơi giật giật thì sớm đã đoán được phần nào, nhiều lúc cô nói hắn: “Tai còn thính hơn chó” khiến mặt hắn như nuốt phải con ruồi, rất có tính giải trí.
Bất giác Rin không biết từ lúc mình ở bên hắn đã cười nhiều hơn, ngoài lúc g·iết địch mặt lạnh tanh, không nháy mắt một cái, thì bình thường đều cố chọc cho hắn tức giận rồi mình cười ngặt nghẽo.
Tới khi mặt trời ngả về núi, bóng tối bao trùm toàn bộ không gian, ba bóng người hai lớn một nhỏ chẳng biết từ bao giờ đã đứng trước cửa quán trà nọ.
Tin tức hai kẻ tình nghi từ nơi này truyền ra, song, khi một đội ngũ tới thì đã mất tung tích, tên chủ quán cùng gã tiểu nhị nọ đang quỳ run rẩy dưới đất, mặt mũi trắng bệch, sợ hãi nói:
- Tam Vương, bọn chúng quá giảo hoạt, mới đầu đi theo hướng Bắc, đúng hướng của tiếp viện, ai ngờ đi được một đoạn chúng lại đổi hướng.
Một giọng nói non nớt như tiếng chuông bạc, đáng yêu, vô cùng khả ái vang lên, chỉ là thái độ âm trầm, lạnh lẽo tới mức dọa người:
- Bọn chúng nhận ra hai ngươi báo tin rồi. Hừ.
Cả hai rối tít xin xa, dập đầu nói:
- Chúng tôi thất trách, xin ...
- Rắc! Rắc!

Nam nhân đứng giữa nhíu mày nhìn nhưng không can thiệp, chỉ khẽ nhắc:
- Dù gì cũng để bọn chúng nói hết, có c·hết cũng minh bạch, cô luôn thiếu kiên nhẫn như vậy.
Cô gái nhỏ nhắn xinh đẹp như thiên sứ chẳng bận tâm tới lời giáo huấn, gương mặt như hoa khẽ nhíu mày khinh thường:
- Nghe chúng sủa thêm mấy lời làm ta thấy ngứa tai. Đúng không Teddy bé nhỏ?
Nói tới cuối liền cười khanh khách xoa đầu con gấu màu nâu với chi chít vết rách được khâu lại kỳ dị, khi nãy cô ta vừa cầm con gấu này vung ra, tay gấu mềm mại không ngờ khiến hai cao thủ cấp S trực tiếp gãy cổ c·hết không thể c·hết hơn.
LiLy đúng là có sở thích khâu xác, nhưng còn tùy tâm trạng và đối tượng, hai tên này cô chẳng có chút hứng thú nào đem ra tiêu khiển, chi bằng để Teddy ra tay.
Xử lý xong LiLy lười nhìn hai cái xác c·hết khó coi, cô bé lanh lảnh nói:
- DV (Dead Violin) ngươi bất mãn thì tìm bọn chúng đi.
Người nam nhân đứng giữa không vì thái độ ngỗ nghịch của cô mà tức giận, có lẽ đã quá quen với tính cách khó chiều của cô rồi. Gương mặt trắng bệch song tà mị tới cực điểm, mái tóc đen hơi dài không buộc nhưng chẳng có chút r·ối l·oạn, đôi môi đen thâm như xác c·hết.
Thân hình cao tới gần 1m9 khiến LiLy nhiều lúc bất mãn khi đứng chỉ tới ngang hông hắn, khoác lên người bộ áo choàng đen dựng thẳng cổ áo, nhưng trước ngực lại không cài khuy mà phanh ra.
Bên trong là một bộ quần áo lấy tông đen chủ đạo, các họa tiết màu xanh lục vốn là điểm nhấn làm bộ dạng hắn bớt âm u, nhưng chẳng hiểu sao khi khoác lên người tên này lại thành lạnh lẽo, tà ác hơn, chẳng khác gì màu xanh lục của ma chơi.
Nếu Dương Tuấn Vũ nhìn thấy sẽ lập tức nhận xét: Bộ áo hán phục được khoác lên người một tên Tây mắt xanh mũi lõ.
Trên vai đậu một con chim ưng lớn, đôi mắt vàng lục, láo liên, chớp chớp nhìn vào màn đêm tinh mịch như đã thấy con mồi yêu thích.
Dưới ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống, DV càng âm tà khiến người ta nhìn vào rất không thoải mái.
Đứng bên cạnh hắn là một tên đầu đội mũ kiểu vành kiểu quý tộc có một chiếc lông vũ lớn bạch sắc, mái tóc dài trắng bạc, đôi mắt vàng như chứa nỗi u buồn vô tận, gương mặt gọn gàng tinh tế, bên hông đeo một thanh kiếm kiểu Tây Âu thời trung cổ, dài, thân nhỏ, nhọn càng khiến người ta cảm giác hắn yếu nhược, nếu không có phần yết hầu nhô lên còn tưởng là mĩ nhân nhà nào lạc đường.

Túi áo trước ngực còn cắm một bông hoa hồng trắng như hoa tang, LiLy biết, khi hắn g·iết người sẽ dùng máu của người đó nhuộm đỏ cánh hoa rồi để lại bên xác c·hết. Theo lời hắn nói: Hoa Hồng Bạch là để dẫn linh hồn tội lỗi về chịu tội trước thần linh, giúp họ giảm nhẹ tội lỗi kiếp này.
LiLy đương nhiên không tin vào thứ hắn nói, còn Dead Rose cũng chẳng tin vào lý luận biến thái của cô: Khâu người với người chính là để hàn gắn tình cảm của bọn chúng với nhau, mãi mãi không phải chia xa.
Dead Rose đoán rằng cô ả này có lẽ do ám ảnh tuổi thơ nên mới sinh ra suy nghĩ kỳ quái như vậy. Chỉ là hắn cũng chẳng muốn quan tâm nhiều hơn, ba bọn họ nói là Tam Vương nhưng không phải đồng đội gì. Lần này cùng nhau ra ngoài chỉ là muốn trong thời gian ngắn nhất nhổ đi cái gai trong mắt. Đương nhiên còn một lý do nữa mà không ai nói cũng ngầm hiểu, bọn chúng có ba bảo vật, vừa khéo đủ cho ba người, v·ũ k·hí cấp Thống Lĩnh Thượng Phẩm ngay cả chúng cũng không có.
DV nghe LiLy nói thế thì gật đầu, con chim ưng trên vai như hiểu ý chủ nhân, đôi mắt bỗng sáng rực trong đêm, kêu “quắc” một tiếng rồi lao v·út đi theo hướng Nam. Theo sau nó là ba cái bóng mờ nhạt dưới ánh trăng sáng không rõ hình dạng.
...
- Sao vậy?
Rin khó hiểu nhìn hắn, hai người đi hướng Nam chứng tỏ Thiểm Vũ bay hướng Bắc, có lẽ khoảng cách giữa họ với đám Tam Vương đã rất xa rồi, không biết sao hắn lại dừng lại nên buột miệng hỏi.
Dương Tuấn Vũ nhíu mày nhìn lên vầng trăng tròn vằng vặc nhưng không có chút thưởng thức nào, tâm trạng càng nặng nề:
- Có lẽ bọn chúng biết hướng chúng ta rồi.
- Không thể nào? Chúng ta đâu chỉ chạy dọc một đường, đã đổi phương hướng không dưới trăm lần.
- Có lẽ bọn chúng có thứ gì đó phán đoán được hướng chúng ta.
- Biết đâu lần này trực giác ngươi sai?
Dương Tuấn Vũ chỉ vào mũi mình:
- Chưa bao giờ sai.
Tâm trạng Rin chợt nặng nề, cô đương nhiên không ngây thơ nghĩ cấp bậc như Tam Vương mà không có thủ đoạn đặc thù. Nếu bọn chúng từng người xuất hiện, hai người liên thủ có khả năng g·iết c·hết, không đấu lại thì chạy thoát thân có lẽ kẻ đó không ngăn cản được.
Nhưng lần này cả ba tên Tam Vương đều xuất động, chúng không lo hai người chạy thoát, chỉ lo nếu không đi bảo vật rơi hết vào tay một người thì chẳng có gì tốt. Một phần cũng là vì nghe nói cô và Tuấn Vũ mặc dù chỉ cấp Thân Vương nhưng đã nhiều lần g·iết được cao thủ cấp cao hơn, bọn chúng tự đại nhưng không phải ngu, đi ba người khiến khả năng trúng bẫy giảm xuống cực thấp. Việc nhẹ lương cao, an toàn tuyệt đối sao lại không đi?
Nhìn Dương Tuấn Vũ không có ý định băng qua khu đất này thì Rin cũng không chạy nữa, cứ chạy mà không thoát thì thà đứng lại làm vài việc có khi tốt hơn.
Dương Tuấn Vũ cũng nghĩ như Rin, hai người nhìn nhau rồi hiểu ý, bao nhiêu cạn bẫy có thể làm đều nhanh chóng bố trí. Đứng im chịu c·hết không phải quan điểm của họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.