Vạn Biến Hư Ảo

Chương 63: Ác Quỷ (1)




Chương 63: Ác Quỷ (1)
- Đến rồi.
Dương Tuấn Vũ hai tay khoanh trước ngực, nở nụ cười nói.
Giờ phút này Rin hiểu lo lắng không giải quyết được gì, nếu đã tới thì chiến một trận thống khoái, có thua cũng không hối tiếc.
Chân đạp đất lướt nhẹ nhàng không phát ra một chút tiếng động, bước trước bước sau thoáng cái đã vượt qua khoảng cách chục mét, ba thân ảnh lần lượt xuất hiện dưới đêm trăng sáng.
Đôi tay nhỏ bé siết chặt, chúng thật coi trọng hai người bọn họ, xuất động một lúc đầy đủ Tam Vương.
- Hôm nay được diện kiến ba vị Tam Vương coi như c·hết cũng không mất mặt.
Dương Tuấn Vũ cười cười, khí thế không yếu mà tăng, suốt thời gian qua đã rèn cho hắn một tâm lý rất mạnh mẽ.
LiLy hơi ngạc nhiên, gương mặt nhỏ đáng yêu nhoẻn miệng cười:
- Không nghĩ rằng có người nhìn thấy bọn ta lại thoải mái được như thế. Thú vị. Ta sẽ thành toàn cho các ngươi, hì hì, yên tâm, kim đồng ngọc nữ, ta sẽ khâu các ngươi lại với nhau, c·hết rồi cũng mãi mãi bền chặt không rời. Teddy! Cùng chị vui đùa nào!
Nói xong đôi chân nhỏ nhảy tung tăng về phía hai người, nếu không phải có danh tiếng ác ma lan truyền có lẽ bộ dáng này đã lừa được bọn họ rồi.
- Khoan!
LiLy khựng lại, gãi gãi đầu, đôi mắt tím to tròn chớp chớp rất đáng yêu, ngón tay nhỏ nhắn chọc chọc môi, nghiêng đầu cô hỏi:
- Sao thế? Muốn có thêm chút thời gian tâm sự à?
Dương Tuấn Vũ giơ tay lên, một sợi dây chuyền lấp lánh trong đêm, tỏa ra một thứ ánh sáng nhè nhè khiến người ta có cảm giác rất dễ chịu.
- Cô biết sợi dây chuyền này chứ?
Đôi mắt cô bé tỏa sáng, đầu gật gật:

- Đưa cho ta.
- Của cô?
Cô bé vẫn còn chút thành thật, lắc lắc đầu:
- Không phải. Nhưng ta nhìn thấy nó trước.
Dương Tuấn Vũ nhíu mày:
- Chẳng lẽ cô không biết chủ nhân thực sự của nó?
- Có lẽ còn sống, cũng có thể đ·ã c·hết.
- Là sao?
- Đám người đó b·ị t·ruy s·át, sợi dây chuyền này chắc từ đó rơi ra. Rơi tức là mất, vừa lúc đi ngang qua thấy nó, ta nhặt, không ngờ lại bị một con ả khốn kiếp đánh lén c·ướp đi.
Nói tới đây LiLy hậm hực, chỉ có điều bộ dạng căm giận lại chỉ khiến gương mặt kia thêm nét trẻ con.
Tim hắn đập thình thịch, tay run run móc từ trong ngực ra một quả cầu nhỏ:
- Cô có thấy ai giống người này trong nhóm b·ị t·ruy s·át không?
Quả cầu nhỏ mở ra, thì ra là loại đồng hồ quả quýt, bên trong là hình một cô gái xinh đẹp tuyệt trần, hiền lành, khả ái, khiến ai nhìn vào đều không thể ghét được.
LiLy đảo mắt một vòng như cố gắng nhớ lại:
- Không rõ lắm, đám đó chạy chối c·hết, ta ở sau chỉ thấy bóng lưng. Ngươi muốn hỏi đi mà hỏi đám nhóc Đường gia ấy.
- Là bọn chúng?
Sát khí Dương Tuấn Vũ bùng nổ, đôi mắt tràn ngập tơ máu.

Rin đứng cạnh giật mình, cô chưa bao giờ thấy hắn mất kiềm chế như vậy. “Là do người con gái kia sao?” Không biết vì sao lòng cô chợt thấy có chút khó chịu.
Ba người kia cũng ngạc nhiên, tên này ... không ngờ có sát khí khủng bố như thế, trong lòng buông xuống sự khinh thường. Họ là sát thủ chuyên nghiệp đương nhiên biết sát khí đại biểu cho cái gì. Giết người càng nhiều không có nghĩa sát khí càng tăng, nhưng sát khí mạnh mẽ chắc chắn là kẻ g·iết rất nhiều người.
Sát khí càng thịnh có thể làm tâm trí người ta bị ảnh hưởng, mất đi lý trí, rất dễ trở lên điên cuồng nhưng đương nhiên trong quá trình mất kiểm soát có thể làm cho kẻ đó vượt qua cực hạn bản thân.
Dương Tuấn Vũ đương nhiên phẫn nộ cực độ, đám cặn bã Đường gia chẳng phải thứ tốt lành gì, có việc gì ác mà chúng không làm? Minh Châu nếu rơi vào tay chúng chỉ sợ có c·hết cũng không thoải mái gì. Liệu cô ấy có ở trong ngục tối bị t·ra t·ấn, rút đi máu huyết luyện đan không? ... Rất nhiều suy nghĩ kinh khủng hiện ra khiến như phát điên. Người con gái yếu đuối ấy, người mà hắn yêu thương tận xương tủy, ... Dương Tuấn Vũ chợt thấy tim mình vô cùng đau đớn, hắn lắc mạnh đầu không dám nghĩ tới hậu quả nữa, nhưng hình bóng cô vốn được giấu tận sâu trong lòng giờ phút này không thể kìm chế được mà bùng lên khiến hắn điên cuồng.
LiLy vốn định tiến tới lại có chút chần chừ, cô không ngờ chỉ nói vài câu lại làm tên kia hóa rồ, quay lại nhìn hai tên kia cũng thấy bọn chúng không dám đứng ngoài thờ ơ nữa rồi.
DV nhíu đôi mày rậm, gương mặt vốn trắng bệch lại thêm vẻ lạnh lẽo, trầm giọng nói:
- Hắn không bình thường.
Câu này có rất nhiều nghĩa, Dương Tuấn Vũ phát điên thì đương nhiên là không phải đang trong trạng thái bình thường, nhưng cái mà họ thấy phải nói là rất quái dị.
Rin từ trong sợ hãi giật mình tỉnh lại, cô chạy tới:
- Tỉnh táo lại đi, cô ấy ...
Lời an ủi còn chưa nói hết không ngờ bị khí thế hắn đánh bật ra, Dương Tuấn Vũ ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng thê lương, không gian xung quanh giống như cộng hưởng phát ra đủ loại âm thanh thần khóc quỷ sầu làm người ta có cảm tưởng nơi này hóa thành địa ngục trần gian.
Đôi mắt đỏ rực giờ không biết vì sao chuyển thành một thứ đen kịt không còn chút màu trắng, tóc dài tung bay như hàng ngàn cánh tay quỷ vươn ra gào thét, mạnh máu nổi hằn lên, cuồn cuộn khắp người làm gương mặt vốn anh tuấn trở nên dữ tợn hung ác tới cùng cực.
Kinh ngạc nhất chính là đám lửa bốc lên khắp người do Ki cô đặc tạo thành, chỉ có điều, màu sắc không ngờ biến đổi, đối nghịch hoàn toàn so với lúc trước. Rin sợ hãi che miệng:
- Sao lại thành ra như vậy?
Cô đi cùng hắn không phải chỉ một ngày, rõ ràng Ki của Dương Tuấn Vũ thuộc tính ánh sáng, sao đột ngột hóa thành một màu đen kịt, đặc quánh như hắc ín, tỏa ra cảm giác vô cùng khó chịu, tà ác tới cực điểm? Nhớ lại những vệt màu đen ngày càng xuất hiện nhiều hơn từ khi vào Dead Town làm Rin giật mình: “Là do nó xâm thực ý thức của ngươi sao?”

Đúng như Rin nói, không khí ở Dead Town đích thực rất quái dị, ảnh hưởng tới tâm tính của người sinh sống bên trong, đó cũng là lời giải thích cho việc ở đó hôm nào cũng có rất nhiều người điên cuồng chém g·iết.
Lần này tâm lý hắn bị đả kích một đòn cực lớn, lo lắng, tức giận, phẫn nộ, yêu thương vô tận khiến hắn khó mà chấp nhận được cô gái yếu đuối mà hắn vẫn chôn chặt trong lòng lại có một c·ái c·hết thảm khốc như thế. Kết hợp với việc bị truy cùng g·iết tận suốt thời gian qua làm hắn hóa quỷ.
Tiếng hét ngừng lại, chim chóc trong rừng sợ hãi đã bay hết từ lâu, hắn cúi đầu nhìn xuống, đôi mắt nhìn như khoảng tối không lối thoát bắn thẳng vào ba người đằng trước khiến Tam Vương bất giác lùi lại một bước. Đây là hành động bản năng khi một người cảm nhận được nguy hiểm.
LiLy nhíu mày lẩm bẩm:
- Sao hắn lại thành ra xấu xí như vậy?
Rin sợ hãi rồi, rốt cuộc phải bi thương tới như thế nào mới làm một kẻ mạnh mẽ như hắn thành bộ dạng thế này?
Gương mặt vặn vẹo, trên đầu mọc ra hai cái sừng quỷ, răng nanh trắng nhởn lộ ra sắc bén, trước trán ấn ký hình mặt trời vỡ tan thành nhiều mảnh, mũi nhọn má cao, đôi tai nhọn hoắt, làn da màu đồng giờ hoàn toàn đen, tay chân mọc ra từng lớp vảy với các móng vuốt nhọn hoắt, kinh dị nhất là phía sau lưng mọc ra một đôi cánh xương với thưa thớt những lợi lông hắc ám.
- Hắn là Quỷ?
Tam Vương giật mình kh·iếp sợ, khí thế con ác quỷ này bọn họ không xác định được nữa. Ở Zero đúng là có đủ các loài, cũng có những kẻ hóa thành ác ma, nhưng chỉ là biến đổi ngoại hình thành dữ tợn, không giống như tên này, họ có cảm giác đứng trước mình là một con quỷ thực sự.
Nếu Flora nhìn thấy bộ dạng hắn lúc này sẽ thấy hắn rất giống với lúc cầm vào một mẩu của Khối Lập Phương, chỉ có điều lúc đó chỉ có một nửa người hắn hóa quỷ còn giờ thì toàn thân đã biến thành một con quỷ khát máu.
DV cảm thấy bị ánh mắt con quỷ khóa chặt, tâm trạng dâng lên lo lắng, siết chặt nắm đấm, ai mà nghĩ ra kẻ địch đột nhiên biến thành cái dạng này chỉ sau vài câu nói? Bọn hóa quỷ vốn đã khó đối phó, tên này giống như một con quỷ phá lớp da người chui ra, là con quỷ thật sự chắc chắn càng khó lường.
Nhưng giờ này không thể rời đi, cả ba người bị con quỷ nhìn vào đều cảm thấy chỉ có thể tiến tới không thể lùi lại, đây giống như loại tà thuật ép buộc người ta phải chiến đấu tới c·hết. Nếu không g·iết được con quỷ này thì họ phải nằm lại tại đây.
Kẻ đi săn không ngờ biến thành con mồi.
Cả ba không dám chủ quan.
LiLy đặt Teddy xuống, đôi bàn tay không ngờ bùng lên ngọn lửa màu tím kì dị miệng niệm loại ngôn ngữ tối nghĩa, con gấu bông khâu chằng chịt bị ném xuống đất không ngờ rục rịch cử động, thân thể lớn lên cực nhanh, thoáng chốc đã thành một con gấu cao 4-5m, bộ mặt dữ tợn nhe nanh giương vuốt, há miệng gào lên một tiếng hung ác khí thế vượt qua cao thủ cấp Thân Vương.
Con chim ưng trên vai bay lên, phút chốc hóa thành một con Hắc Ưng to lớn, sải cánh hơn 10m, khí thế không thua kém con gấu Teddy. Trong lúc đó, DV lôi ra cây đàn Violin sau lưng, ngón tay dài cầm lên cây vĩ, bắt đầu kéo nhẹ, thứ âm nhạc du dương hòa tan vào không gian càng làm tăng thêm vẻ thê lương, bi ai.
Dead Rose cho hai ngón tay vào miệng huýt một tiếng dài, chẳng biết từ đâu dồn dập tiếng vó ngựa kèm tiếng hí vang trong đêm, một con quái thú hình ngựa, da nứt nẻ chảy ra thứ dịch đỏ máu nhưng không chảy xuống đất mà bùng lên hóa thành ngọn lửa. Ngựa tới, Dead Rose nhảy vù lên, thanh kiếm kiểu quý tộc “choeng” một tiếng rút ra làm tai người đau nhức, khó chịu.
Rin nhìn lập tức biết đám người này đối diện với Dương Tuấn Vũ đã tung ra toàn bộ sức mạnh của mình rồi. Thú thực, Rin chưa bao giờ chiến đấu với một con quỷ, nhưng dựa vào khí thế khủng bố mà Dương Tuấn Vũ đem đến làm cô không ngạc nhiên, toàn thân hắn tỏa ra mùi vị t·ử v·ong, sơ sẩy một chút chắc chắn phải trả giá đắt bằng cả tính mạng. Tam Vương không dám chủ quan, chơi đùa.
- Mặc kệ ngươi hóa thành bộ dạng gì.
Rin luyện thổi sáo không phải chỉ để cho vui, cô am hiểu về âm luật rất rõ, tên kia muốn dùng tiếng Violin ảnh hưởng cô là điều không thể. Rút ra thanh Ki-Kui Ume, khí thế tập trung vào toàn thân, chỉ cần có động, cô sẵn sàng lao tới giúp đỡ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.