Chương 64: Ác Quỷ (2)
Không khí như bị dồn nén tới cực điểm, hô hấp mọi người nặng nề, chỉ duy nhất kẻ hóa quỷ cao lớn kia bình tĩnh, đôi mắt không nhìn ra chút linh động nào, màn hắc khí bao quanh giờ này hoàn toàn được thu lại vào cơ thể. Hắn bước ra một bước, toàn bộ vùng đất dưới chân nứt nẻ, lập tức sụp đổ.
Đồng tử tất cả co rút, tiếng đàn vốn có tác dụng mê hoặc thần trí, khiến kẻ không đề phòng nghe phải tuyệt đối lâm vào ảo giác kinh khủng, bị t·ra t·ấn giống như dưới 18 tầng địa ngục, kinh hoàng tột độ tới mức t·ự s·át.
Nhưng gương mặt hắn chợt rất khó coi, hắn quên mất kẻ trước mặt chính là một con quỷ, hắn có thể sợ lũ tiểu quỷ khác sao?
Tiết tấu thay đổi, hắn tin dù không làm đối phương sợ hãi nhưng ít nhất sẽ làm hắn bị phân tán tâm trí, thuận lợi cho đồng bọn giải quyết.
Dương Tuấn Vũ đúng là thần trí đang rất không rõ ràng, tín niệm duy nhất trước khi hoàn toàn chìm vào bóng tối chính chỉ còn một chữ “Giết!”.
Đôi cánh dơi xòe rộng phủ xuống che khuất hoàn toàn bóng trăng, thời gian trong phút chốc như ngừng lại, áp lực vô hình tỏa ra khiến người ta có cảm giác âm hàn tận xương tủy.
- Biến mất?
Ba người giật mình, mắt ráo rác nhìn xung quanh, màn Ki hóa thành sương mỏng bao phủ không gian hi vọng dựa vào dao động không khí nhằm phát hiện hành tung của ác quỷ.
Chỉ là không ngờ, màn Ki vừa rung lên, ngay khi bọn họ cảm nhận được vị trí thì kẻ địch đã xuất hiện trước mặt.
Không hoa mĩ, không rườm rà, ngọn thương đen đâm xuống lãnh khốc vô tình.
- Teddy Sheild!
Trong lúc nguy cấp vẫn là LiLy ra tay nhanh nhất, cô mặc dù kiêu ngạo phách lối nhưng tâm tư rất cẩn thận. Từ lúc hắn hóa quỷ, cô đã niệm sẵn phép lên con gấu bông trên tay.
Pháp thuật kích hoạt, thân hình con gấu bao bọc bởi ngon lửa màu tím hóa thành một q·uả c·ầu l·ửa cực lớn chắn trước ba người. Dead Violin và White Rose lợi dụng thời gian đó lùi lại, đồng thời phân làm hai hướng t·ấn c·ông gọng kìm.
Bọn họ bất ngờ về sự biến đổi sức mạnh của Dương Tuấn Vũ, nhưng không có nghĩa không có sức phản kháng.
Teddy mặc dù nhìn bề ngoài khâu vá chằng chịt, vậy mà bên trong không ngờ cứng cáp vô cùng. Đặc biệt lúc được niệm phép, nó đã xuất hiện linh trí riêng của mình. Bị thương đâm trúng, q·uả c·ầu l·ửa b·ị đ·âm một lỗ, trên người lòi ra một chút bông trắng làm Teddy hóa cuồng. Con gấu cao lớn gần 5m gào một tiếng, luồng gió mạnh kèm theo âm ba làm thổi tung mấy gốc cây xung quanh, nhưng kẻ trước mặt chỉ thoáng lùi lại một chút, đôi cánh rơi khẽ vỗ đã dễ dàng hóa giải toàn bộ xung kích.
Thứ hắc khí màu đen bắt đầu lan rộng, lỗ thủng trên thân gấu cháy ngày một lớn, mùi nilon cháy khét nhức mũi.
Đôi mắt Teddy bùng lên ngọn lửa, nó bất chấp thương thế điên cuồng vung móng vuốt t·ấn c·ông kẻ địch, tốc độ, sức mạnh tăng lên không ít.
Nếu đối với một kẻ địch t·ấn c·ông áp sát thì ngọn lửa tím kia sẽ dễ dàng hóa hắn thành tro ngay trong tích tắc.
Nhưng Dương Tuấn Vũ dùng thương, đồng thời thứ ánh sáng hắc ám kia chỉ tà ác hơn chứ không hề thua kém, thậm chí nó có xu thế bén vào, nuốt chửng ngọn lửa ma pháp được gia cường trên thân gấu.
LiLy đứng sau, miệng liên tục niệm phép duy trì Teddy, đồng thời đôi bàn tay phóng ra từng q·uả c·ầu l·ửa cực nóng bắn tới kẻ địch.
Dương Tuấn Vũ hóa quỷ nhưng không hành động ngu ngốc, thương pháp tự động phóng thích, tay múa ngọn thương thành vòng tròn ngăn cản toản bộ thế công của LiLy. Không những thế, trong khoảng thời gian ngắn giữa các phóng hỏa cầu của cô, hắn tranh thủ chém ra một thương xé toạc da gấu.
Dead Violin ngồi trên lưng hắc ưng, vừa đàn vừa điều khiển sủng thú dùng đôi móng vuốt lao từ trên cao xuống t·ấn c·ông bất ngờ.
White Rose cưỡi Dead Horse như một ma kĩ sĩ dùng kiếm trực diện t·ấn c·ông.
Ba người liên tục dùng các chiêu thức mạnh nhất, nhanh nhất điên cuồng xả xuống kẻ địch.
Nhưng, tốc độ phi lý cùng sức mạnh vượt trội khiến các đòn sát thủ ấy hoàn toàn không có chỗ phát uy.
- Đâu rồi?
Ba người cùng ba sủng vật phân chia công kích vốn hoàn toàn không có kẽ hở, vừa t·ấn c·ông đã tạo thành một ngục giam khóa chặt đối phương lại. Nhưng ngay lúc đánh chém hăng say, Dương Tuấn Vũ đột nhiên không một dấu hiệu liền biến mất.
Việc hóa quỷ khiến cảm giác về không gian của Dương Tuấn Vũ vô cùng nhạy bén, thậm chí không kém thời điểm Apollo chiếm dụng thân xác, việc biến mất kia chính là do khả năng xé rách không gian, dịch chuyển tức thời.
Cả ba hoảng loạn nhìn xung quanh, bọn chúng vốn tưởng cuộc chiến này xuất động cả ba người đứng đầu Hội Tam Hoàng đã là quá coi trọng thể diện kẻ địch, nhưng ai mà ngờ được, cục diện trận đấu hoàn toàn biến đổi theo cách họ không hề biết trước. Suốt hơn nửa năm b·ị t·ruy s·át, ai mà nghĩ kẻ địch còn một chiêu kinh khủng như vậy vẫn giấu kín. Tâm tư bậc này khiến họ vừa nghĩ tới đã rùng mình, càng đánh tâm trạng bất an càng rõ rệt.
Chỉ là bọn họ đổ oan cho Dương Tuấn Vũ rồi, bộ dạng này hắn có nằm mơ cũng không nghĩ tới, nếu không phải do sự phẫn nộ, tức giận, tình yêu và nỗi nhớ cùng bộc phát làm ý thức hắn bị lấn áp bởi hắc ám thì cũng không có con ác quỷ bây giờ.
- Death Light!
Nghe âm thanh như từ dưới địa ngục vọng lên, mọi người giật mình nhìn lên trời lập tức kh·iếp sợ.
Thân hình lơ lửng trên không trung, đôi cánh che kín mặt trăng, những tia sáng bị nuốt chửng tới khi phóng ra chỉ còn một màu hắc ám, thứ năng lượng đen này đi tới đâu, nơi đó lập tức hóe rũ, phân rã và tan biến trong màn đêm.
Mùi vị t·ử v·ong bao trùm hết thảy, Tam Vương uy vũ sợ hãi run rẩy, kiệt lực thúc giục sủng thú chạy chối c·hết. Bởi vì, bọn họ có trực giác thứ ánh sáng đen kia sẽ khiến tất cả c·hết!
Sự sợ hãi bao trùm tâm trí tới mức pháp thuật r·ối l·oạn không thể phát huy, cả người và thú đứng chôn chân một chỗ tâm trí lún sâu trong nỗi tuyệt vọng.
Mọi việc xảy ra quá nhanh, Rin cứ đừng ngây ra, thứ ánh sáng hủy diệt nuốt chửng tới nơi cô mới giật mình tỉnh lại.
Mọi thứ đã quá muộn.
Thế nhưng, lời cuối cùng cô nói ra lại không phải lời kêu cứu:
- Tại sao hắn lại trở thành bộ dạng như vậy?
Rin đã nhiều lần cố gắng gọi tỉnh hắn, nhưng Dương Tuấn Vũ tuyệt nhiên không hề có dấu hiệu tỉnh táo. Nhìn hắn bị ma tính lấn áp tâm trí, thứ tình cảm không tên khiến ngực cô đau như tắt thở.
Mọi thứ trước mắt rất nhanh tối đi.
Trong khoảnh khắc Rin ngã xuống, gương mặt lạnh giá không chút biểu cảm nào của hắn chợt hối hoảng, biến dạng, khi đau đớn, khi phẫn nộ, cả người chợt cứng lại.
Sâu trong tâm trí vang lên những âm thanh gào thét, chửi bới:
- Cút! Cút khỏi cơ thể của tao!
Dương Tuấn Vũ cố gắng liên lạc với phần Ki của mình, thứ tà ác tới mức khiến người khác chán ghét này x·âm p·hạm cơ thể trong lúc phẫn nộ lấn áp lý trí, đương nhiên không được thân thể hưởng ứng, từ sâu trong mỗi tế bào đều có xu thế bài xích mạnh mẽ. Bây giờ, chút lý trí thoát ra được sự kiểm soát lập tức hình thành lại liên kết nên mới có biểu hiện ra bên ngoài là sự biến dạng khuôn mặt, một nửa mặt Dương Tuấn Vũ và một nửa mặt ác quỷ.
Sau một hồi tranh đấu, mối liên kết với Ki từ Đan Điền được nối thông, thứ ánh sáng thánh khiết lập tức phá gông cùm tràn ra, mỗi nơi đi qua đều đẩy lùi màn đêm hắc ám. Ở ngoài, cuộc chiến đấu đã dừng lại, nhưng ở trong cơ thể hắn có một chiến trường khác còn hung hiểm hơn nhiều lần.
Cuối cùng, luồng hắc khí bao quanh cơ thể tan rã được thay thế bằng thứ ánh sáng quen thuộc, Dương Tuấn Vũ khắp người đau nhức, hắn cắn răng cố gắng gượng không để lộ ra bên ngoài. Bởi vì, trong lúc tranh đấu với con quỷ bên trong, hắn lờ mờ nhìn thấy bộ dạng chạy chối c·hết của ba tên Tam Vương. Giờ đây, ác quỷ bị đẩy lùi, toàn thân hiện tại khí tức đang hỗn loạn, phải có thời gian điều chỉnh lại mới có thể tiếp tục chiến đấu, nếu để bọn chúng phát hiện ra thì sẽ rất rắc rối.
Chỉ là, dưới ánh trăng lạnh lẽo, với đôi mắt được cường hóa hơn người, hắn nhận thấy ba tên kia đang đứng yên bất động như ba pho tượng.
Mặc kệ!
Hắn vội vàng tiếp đất rồi chạy vội tới chỗ Rin, nếu cô có mệnh hệ gì hắn sẽ hối hận cả đời. Cô gái này bình thường tỏ ra lạnh lùng, xa cách, nhưng hắn biết tất cả là do ảnh hưởng của sự việc từ quá khứ khiến cô hướng nội, tự thu mình lại.
Chỉ là, đối với hắn, cô luôn có một sự tín nhiệm rất lớn. Thay vì nói cấm chế trong người khiến Rin không thể quay về gia tộc, thì đúng hơn là cô muốn rời khỏi nơi đầy mệt mỏi ấy để đi theo một người có thể khiến cho cô quên đi muộn phiền, Dương Tuấn Vũ chính là người đó.
Ở hắn, cô nhìn ra không có sự tàn nhẫn, khát máu, bên trong con người ấy luôn có một trái tim đầy tình cảm, thứ mà cô đã lâu không còn nhìn thấy. Ở bên hắn, cô luôn cảm thấy tâm trạng thoải mái, hắn luôn nhường nhịn, luôn vui vẻ chấp nhận những việc làm dường như rất vô lý của cô.
Từ khi bắt đầu chú ý đến người này, thông qua những hành động nhỏ nhất, những thứ mà có lẽ Dương Tuấn Vũ cũng không nhận ra mình làm, cô đều tỉ mỉ ghi nhớ lại. Chỉ tiếc rằng lúc cô gặp được hắn, trong tâm trí tên ngốc này chỉ tồn tại hình bóng một người con gái bí ẩn, người đã khiến hắn rời bỏ cuộc sống thoải mái bên ngoài, sẵn sàng dấn thân vào chốn khắp nơi chỉ toàn nguy hiểm, luôn có những con rắn độc chỉ nhăm nhăm muốn cắn người khác một cái, quanh năm suốt tháng tranh giành quyền lực và ích lợi của bản thân.
Có lẽ Dương Tuấn Vũ cũng không biết rằng, trong khoảnh khắc tâm trí cô chìm vào bóng tối, trái tim cô đã đau tới mức nào.
Kéo Rin vào lòng, hắn gấp gáp nhờ Triệu Cơ xem xét tình hình.
- Trạng thái của cô ấy không lạc quan cho lắm, anh nên chuẩn bị tâm lý trước.
- Sao vậy? Tại sao?
Dương Tuấn Vũ cảm thấy lồng ngực thắt lại, hô hấp khó khăn tới mức ngạt thở, tới giờ hắn mới nhận ra cô nhóc bé bỏng với mái tóc màu trắng chẳng biết từ khi nào đã in sâu vào tâm trí rồi, hắn muốn gọi cô nhưng cổ họng khản đặc không thể phát ra từ nào.
- Em không chữa cho cô ấy, nhưng ở thế giới đầy bí ẩn này chưa chắc đã không có cách. Trong cơ thể Rin đã bị thứ tà ác kia t·ấn c·ông, anh có thể truyền Ki của mình sang để hạn chế sự ảnh hưởng của nó. Sau đấy nhanh chóng …
- Yon! Yon! Nhất định … nhất định lão ta có cách.
- Vâng. Em cũng nghĩ thế.
Vội nắm lấy một chút hi vọng cuối cùng, Dương Tuấn Vũ lập tức truyền Ki của mình sang, cơ thể lạnh lẽo của Rin dần dần được thứ ánh sáng ấm áp bao bọc lấy.