Chương 65: Cứu!
Dương Tuấn Vũ không quan tâm tới ba kẻ t·ấn c·ông mình còn sống hay đ·ã c·hết, hắn bế Rin lên, dùng hết phần sức lực còn lại nhắm hướng Cửu Giới mà chạy.
Nghĩ cũng lạ, vì lo lắng cho cô, hắn hoàn toàn không chú ý xem tình trạng bản thân, cơ thể giờ phút này chỉ hoạt động theo một chấp niệm: Mang Rin đi chữa trị.
Hắn cứ chạy như vậy, không quản ngày đêm, bất chấp Triệu Cơ nhiều lần cảnh báo tình trạng mệt mỏi quá độ, vượt qua rừng rậm, qua sông suối, qua núi đèo, khắp người bị dây gai rừng, mỏm đá sắc nhọn cứa chảy máu. Hắn không muốn nợ tình cảm của người khác, đặc biệt là những cô gái, bởi vì một khi đã động lòng, tình cảm sẽ lấn át lý trí, khiến hắn có những hành động liều mạng.
Vốn nghĩ Rin chỉ là một người qua đường, bèo nước gặp nhau, tự nhủ thầm cô ấy đã có bạn thanh mai trúc mã, vậy mà lúc nhìn cô ngã xuống, hắn cảm thấy đau khổ, khó chịu vô cùng.
Là tại sao?
Hắn không biết.
Không biết qua bao lâu, cơn gió lạnh cắt da cắt thịt ập tới làm hắn tỉnh táo lại. Đôi chân bị tổn thương nghiêm trọng run rẩy bước từng bước. Bởi vì tình hình của Rin rất nguy kịch, hơi thở mong manh yếu ớt cứ như bất kỳ lúc nào cũng có thể tắt. Dương Tuấn Vũ sợ. Hắn sợ mình nghỉ ngơi sẽ làm chậm trễ cơ hội được cứu chữa nhỏ nhoi ấy.
Luồng Ki sáng màu bao bọc Rin giờ chỉ còn một chút rất nhạt, không biết hắn bằng cách nào có thể duy trì tới bây giờ.
Nhìn con đường đá nối liền hai đỉnh núi, Dương Tuấn Vũ mỗi bước tiến đến là phía sau nhuộm thẫm một màu đỏ, từng bước đi khó khăn vô cùng vẫn không ngăn cản được quyết tâm của hắn.
Tiếc rằng, nỗ lực tới mức nào cũng chỉ có giới hạn, khi hắn đi được hơn mười bước trên cây cầu đá, đôi mắt thoáng mơ hồ, mọi thứ tối lại, hắn cố cắn lưỡi để cơn đau làm thanh tỉnh nhưng vô dụng. Hắn mất quá nhiều máu, cơ thể suy nhược đã tới cực hạn. Hai người ngã xuống.
...
- Có tin tức gì của hắn không?
Đám người mặc áo choàng bạc ở dưới nghe câu hỏi này lòng run lên, sau lưng toát mồ hôi lạnh, đôi chân đang quỳ tê cứng, hai tay chắp lại:
- Thưa ngài, hiện vẫn chưa có tin tức của người đó.
- Hừ. Các ngươi đúng là vô dụng, tìm một người cũng không làm được. Nếu hắn có mệnh hệ gì ngươi xác định chôn cùng đi.
- Dạ.
- Cút!
Nhìn đám người rời khỏi điện, Yon thở dài:
- Con sao lại nổi nóng với đám lính đó? Hai đứa đó chạy trốn sự truy đuổi của Hội Tam Hoàng thì sao dám để lộ dấu vết. Một khi tìm được thì chỉ sợ bọn chúng đã gặp nguy hiểm rồi. Ài, nếu không phải ta cần chút thời gian nữa điều trị nội thương thì có thể tính ra một chút rồi.
Faith không phản bác, cô mắng đám cấp dưới cũng chỉ để phát tiết nỗi bực trong người mà thôi. Vốn thanh Bạch Ngọc Thương có ấn ký mà cô lưu lại, thời gian trước đột nhiên biến mất, cô khi đó đang làm nhiệm vụ ở ngoài, khi về thì hai kẻ đó đã cùng nhau đi mất rồi. Đương nhiên, việc này đã được sự đồng ý của sư phụ, cô không dám hỏi nhiều.
Đi cùng họ luôn có một kẻ bảo vệ, nhưng từ hơn nửa năm trước kẻ này đã bị g·iết, từ đấy tung tích của hai người này như một bí mật. Biết sự quan trọng của hắn với kế hoạch của sư phụ, cô vội vàng phái đi hơn 10 nhóm truy tìm dấu vết nhưng chẳng thu được kết quả gì, nếu có cũng chỉ là tàn cục sau những trận chiến ác liệt.
Chỉ là gần đây tin tức Tam Hoàng không ngờ tự thân t·ruy s·át, bọn họ huy động thêm nhân mã đi tìm kiếm nhưng vẫn vô vọng, cô có tâm tính tốt đẹp thế nào cũng không thể không phẫn nộ. Trinh sát Cửu Giới thật làm cô thất vọng. Lần này nhất định phải thanh trừng, bắt chúng tham gia vào các đợt rèn luyện bên ngoài mới được.
- Con không phải định tìm một loại nguyên liệu để hoàn thiện cây trượng sao? Đi đi. Bọn chúng tự có số mệnh của mình. Nếu c·hết coi như số kiếp chúng ta đã tận, nếu lần này chúng có thể vượt qua hung hiểm muôn trùng sống sót trở về thì sức mạnh, kinh nghiệm nhất định tăng mạnh. Khi đó không ai dám bất bình với vị trí mà hắn đảm nhiệm nữa.
- Vâng. Con cũng hi vọng thế. Ngài nghỉ. Con đi một thời gian sẽ về.
- Ừ. Đi đi.
Faith khẽ lắc đầu, hơi thở như lan khẽ đẩy ra, những ngón tay thon dài khẽ điểm nhẹ vào khoảng không trước mặt, không ngờ không gian nơi ấy đột nhiên dao động, gợn sóng lăn lăn từ điểm gõ nhanh chóng lan rộng ra, đôi môi nhỏ nhắn niệm:
- Space! Timeskip! Teleport!
Faith bước vào làn sóng ấy rồi lập tức biến mất.
Yon mỉm cười gật đầu hài lòng.
Một bước dịch chuyển liền đi được 500m, lúc Faith xuất hiện liền đứng ở trước cánh cổng lớn.
- Mở.
Đám lính gác giật mình vội vàng kéo mở cánh cửa hơn nặng 1000 tấn.
Faith định nói “Canh giữ cho tốt” nhưng lời chưa ra đã giật mình, một tay đâm quyền trượng về phía trước, miệng niệm cực nhanh:
- Crack Space!
Không gian nứt toác, Faith nhoáng cái biến mất khi xuất hiện đã ở đầu kia cây cầu.
- Này!
Quyền trượng chẳng biết đã được cô ném vào không gian trữ vật lúc nào, hai tay vội vàng đỡ hai kẻ nhếch nhác sắp ngã từ cầu đá xuống vực.
- Này Này!
Faith hối hoảng gọi mấy tiếng không thấy phản ứng, cũng may kiểm tra nhịp thở vẫn còn:
- Space! Timeskip! Teleport!
Vẫn câu thần chú ấy nhưng lần này tốc độ đọc phép rất nhanh, ba người lập tức chuyển thẳng tới đại sảnh Vương Cung Thánh Đường. Người vừa xuất hiện Faith đã gọi lớn:
- Sư phụ, mau cứu họ.
Yon thấy chấn động không gian đã nghiêm túc chú ý kẻ nào tới rồi, vì thế nhìn Faith ôm theo hai người hoàn toàn không rõ bộ dạng nhưng lão đã n·hạy c·ảm đoán ra được là ai. Faith vừa nói xong thì lão cũng đã xuất hiện trước mặt, đôi tay già nua đã đặt lên mạch của hai người.
Faith không ngạc nhiên về hành động của sư phụ, cô hết nhìn tên ăn mày toàn thân b·ị t·hương, lại nhìn cô gái có gương mặt tái nhợt vẫn được hắn ôm khư khư trong lòng, ngay cả ngất đi cũng không rời tay cho tới thái độ của lão sư, thấy ông nhíu chặt đôi mày bạc trắng, thì biết tình hình rất nghiêm trọng.
Ngón tay thon dài gõ ba tiếng kèm theo lời nhắn:
- Mau tới Vương Cung Thánh Đường, tìm thấy họ rồi, cần anh giúp.
Ở một chỗ nào đấy, con lừa trọc đang nhai nhau nháu miếng thịt bò thơm lừng, khi nghe thấy âm thanh này định mắng một tiếng làm phiền bữa ăn, chỉ là nội dung truyền tải tới làm hắn vội vàng đặt đũa xuống, người ánh lên những chữ phạn sáng chói, nhắm thẳng hướng Thánh Đường với tốc độ nhanh nhất.
Chưa tới chục giây hắn đã vọt vào giữa đại điện, hớt hải nói:
- Tôi giúp được gì.
Yon lúc này đã đại khái hiểu được tình hình của họ, tay vừa động, miệng vừa nói:
- Tuấn Vũ tình trạng suy kiệt nghiêm trọng, Faith con thôi miên cho hắn thả lỏng, thần trí của hắn đã căng cứng rất lâu, cần được nghỉ ngơi, sau đấy con biết làm gì rồi. Gray, cậu cùng tôi niệm mật ngữ tịnh hóa tà khí trong người cô gái này.
Gray và Faith không dám hỏi nhiều vội vàng theo sự phân công của Yon mà làm.
Yon lấy ra một chiếc lọ ngọc, nhỏ xuống miệng Rin ba giọt nước tỏa ra thứ ánh sáng ngũ sắc. Đồng thời, khắp người cô được bao bọc bởi các vòng phép và phạn ngữ vàng óng. Theo thời gian, thứ hắc khí tà ác bị đẩy ra khỏi người cô gái từng chút một. Không biết bản chất của thứ tà khí này là gì mà dù chịu sự tẩy lễ của nước thánh và hai loại pháp thuật thiên địch với chúng vẫn cần đúng một ngày một đêm, với sự hợp sức của hai người mới thành công.
Phải biết, bình thường chỉ cần một giọt nước thánh, không cần niệm phép hay tụng kinh đều có thể thanh tẩy cho 1000 oan hồn. Vậy mà lần này dùng tới ba giọt, kèm theo hai đại sư điều trị không ngừng nghỉ mới giữ được tính mạng của cô gái này.
Yon vừa ngồi nghỉ một chút, thấy Faith đi vào liền hỏi:
- Tuấn Vũ không sao chứ?
Faith nhíu mày mắng:
- Đúng là tên điên, theo dấu hiệu để lại, có lẽ đã hơn 2 tuần hắn không nghỉ ngơi chút nào. Người xem, toàn thân đầy v·ết t·hương do vật sắc nhọn cứa vào. Thân thể một cao thủ cấp Thân Vương đâu phải thứ dây gai, đất đá có thể tạo thành thương tổn? Vậy mà hắn lại có, hơn nữa có rất rất nhiều. Đây chẳng phải do cơ thể hắn vô cùng suy kiệt sao? Vì một người liệu có đáng?
Yon cười:
- Đáng hay không thì hắn cũng làm rồi. Bao giờ hắn có thể đi lại được?
- Nhanh nhất 1 tháng, chậm thì nửa năm cũng có khả năng. Ngay cả đi lại được hắn tạm thười không thể phát động Ki. Đan điền hắn khô cạn nứt nẻ rồi, trở lại được như xưa hay không còn khó nói. Lần này để lại thương tổn quá lớn cho cơ thể hắn. Mà có điều rất kỳ quái.
Không đợi Yon hỏi, Faith tiếp tục nói:
- Ngoài da bị tổn thương đã đành, bên sâu bên trong cơ thể hắn còn có tổn thương kiểu rách cơ ở hầu hết các vị trí, đặc biệt nhiều là tứ chi và lưng.
- Vậy à?
Yon trầm mặc như có điều suy nghĩ. Một lát sau ông gật đầu:
- Con tạm thời gác chuyện tìm nguyên liệu lại, đợi hắn tỉnh lại hỏi một chút xem rốt cuộc đã có việc gì xảy ra. Lần này phải để hắn ngoan ngoãn dưỡng bệnh cho tốt. Chưa khỏi tuyệt không cho ra ngoài.
- Vâng.
Faith định hỏi thêm thì thấy lão sư phất tay, cô hơi cúi đầu chào rồi lui ra ngoài.
Yon nhìn bóng lưng đệ tử rời khỏi, miệng khẽ lẩm bẩm:
- Không lẽ là bí pháp biến hình? Không ngờ hắn có loại bí kĩ này. Thứ tà pháp hại người hại mình như thế mà hắn lại sử dụng, cô gái kia không phải là mới quen biết sao? Đã tới mức ôm người ta một mạch chạy về suốt hai tuần không nghỉ ngơi sao?
Yon tinh thông nhiều thứ chỉ duy nhất chuyện tình cảm lão lại chẳng biết gì. Quanh năm suốt tháng chỉ đeo đuổi bản chất phép thuật, nguyên lý và ứng dụng của chúng. Cho nên lý giải mấy việc này lão vô cùng đau đầu.