Vạn Biến Hư Ảo

Chương 66: Hồi Phục Đáng Kinh Ngạc




Chương 66: Hồi Phục Đáng Kinh Ngạc
Dương Tuấn Vũ tỉnh dậy thì toàn thân không còn chút sức lực nào, đầu đau như búa bổ, ánh mắt mông lung nhìn xung quanh rồi nhếch mép cười khổ.
- Lâu lắm rồi mới lại có cảm giác toàn thân vô lực như hiện tại, thật giống như lúc vừa mới trùng sinh.
Đương nhiên câu này hắn chỉ nghĩ trong đầu chứ không nói ra.
- Triệu Cơ, tình trạng của anh thế nào rồi? Cần bao lâu để khôi phục?
- Này? Em đâu rồi?
Hỏi một lúc không thấy có thanh âm quen thuộc đáp lại, hắn giật mình, gấp gáp kêu lên trong đầu.
Mãi sau, có âm thanh không vui vang lên:
- Hừ. Còn tưởng anh không coi em ra gì.
- Có khi nào anh không coi trọng em à?
Dương Tuấn Vũ chẳng biết từ khi nào đã quen với âm thanh này trong đầu, theo sự trưởng thành của hắn, Triệu Cơ càng hoàn thiện nhân cách hơn, giờ cô đã có suy nghĩ riêng biệt, độc lập chẳng khác một con người. Lần này nghe giọng giận dỗi, hắn có chút không hiểu làm sao.
Triệu Cơ như nức nở, mắng té tát:
- Còn không? Suốt 15 ngày anh không hề nghe lời em, không chịu dừng lại nghỉ ngơi dù chỉ một chút, cô ta quan trọng với anh như vậy? Anh không sợ mình quỵ xuống, cả hai đều sẽ phải c·hết sao? Anh thật ích kỉ. Lúc đó anh có từng nghĩ tới cha mẹ, em gái, chị Vân Tú, chị Minh Châu và những người khác nữa? Đối với họ anh là chỗ dựa rất lớn, đừng có mà tùy tiện đem tính mạng ra đùa giỡn như vậy.
Dương Tuấn Vũ đầu óc mơ hồ bị cô mắng cho tỉnh luôn, hắn câm nín không biết phản bác thế nào. Nhớ lại lúc đó, hắn chỉ biết người con gái đang nằm trong ngực không được phép xảy ra mệnh hệ gì.
- Đúng rồi, cô ấy đâu?
Không thấy Triệu Cơ trả lời, hắn cũng bó tay, cô gái này không ngờ còn học tính giận dỗi của con người làm gì.
Đang bất lực chợt nghe thấy tiếng “két” nhè nhẹ.
“Có người mở cửa?”

Hắn lúc này mới chú ý tới cảnh vật xung quanh, căn phòng khá rộng, bài trí đồ vật theo phong cách thời Phục Hưng, bên trong còn có lò sưởi, ánh sáng từ ngọn lửa và đèn trùm treo tường tỏa ra dìu dịu, cảm giác rất ấm áp. Hắn lập tức nhận ra mình đã về Cửu Giới. Chỉ là không rõ khi người ta tìm được hắn và Rin thì tình trạng cô ấy thế nào rồi. Nghĩ tới đây cảm giác sốt ruột dâng lên trong lòng.
- Tỉnh rồi?
Âm thanh thanh thúy, nhẹ nhàng như gió xuân vang lên khiến người nghe cảm thấy thoải mái, Dương Tuấn Vũ nhận ra Faith, đang muốn hỏi thì nghe câu nói kế tiếp làm hắn thu lại phán đoán của mình vừa rồi.
- Chưa c·hết?
Dương Tuấn Vũ bất đắc dĩ trả lời:
- Cô mong tôi c·hết như vậy?
- Cũng không hẳn. Chỉ là nam nhân làm việc lớn nhưng đặt nặng nữ sắc sẽ hỏng việc. Vì một cô gái khiến bản thân bị nội thương, ngoại thương nghiêm trọng, kém cỏi.
- Mỗi người một quan điểm, tôi cũng lười tranh luận với cô. Có thể trả lời một câu của tôi được chứ?
Faith không hi vọng tên này thay đổi tính cách sau khi tỉnh lại, mặt không chút biểu cảm, cô nói:
- Cô ta đã tỉnh rồi, chỉ là tâm trạng hơi bất ổn, lão sư đang giúp đỡ cô ấy.
Nghe câu trước hắn vui mừng, nhưng nửa sau khiến lòng hắn quýnh lên:
- Cô ấy bị sao? Tôi muốn đi xem.
Chỉ là lực bất tòng tâm, giờ hắn ngọ nguậy cái đầu còn đau nhức thấu tim nữa là đòi đi.
Faith chẳng quan tâm hắn có đau hay không, cô nhàn nhạt nói:
- Nếu không muốn cả đời nằm trên giường thì ngươi nên ngoan ngoãn nằm đấy dưỡng thương cho ta. Lão sư không chưa được thì cô ta đã vô vọng, ngươi làm loạn lên cũng chẳng được gì.
Nói xong không đợi hắn có phản ứng gì, Faith đóng sập cửa đi ra.
- Cô gái này …
Dương Tuấn Vũ không biết phải nói sao, tâm tính Faith còn lạnh hơn vẻ bề ngoài của cô.

Thở dài một hơi, biết mình không giúp được gì, hắn bình tĩnh nghĩ lại các sự việc xảy ra suốt hơn một năm vừa rồi. Sau đó tập trung vào mấy ý chính:
- Đường gia: Diệt!
- Minh Châu: Dù có chỉ còn tro cốt hắn cũng phải đưa cô về quê hương.
- Rin …
Mặc dù sau hơn một năm đi cùng nhau, trải qua vô số trận chiến lớn nhỏ, cho tới nay, cô gái với mái tóc bạc ấy chẳng biết từ khi nào đã in sâu vào tâm trí hắn.
“Yêu ư?”
Nghĩ thế hắn liền lắc đầu.
“Có lẽ mình đã nghĩ quá nhiều? Có lẽ cô ấy chỉ coi mình là một người bạn. Nhưng trước khi rời khỏi đây, phải giúp Rin thoát khỏi phong ấn của Yon, nếu có thể thì trợ giúp gia tộc Yamamoto một chút.”
Đối với hắn, dù đã ở nơi này tương đối lâu nhưng không có quá nhiều thứ vương vấn, nếu có thì chỉ là cô ấy.
“Mình không thuộc về nơi đây.”
Hắn thở dài, đây là sự thật. Mặc dù trải qua thời gian chiến đấu liên tục, thu lại được rất nhiều kinh nghiệm thực chiến quý giá, nhưng cuộc sống nơi này đặt quá nặng vào chém g·iết tranh giành quyền lực. Những thứ này đối với hắn chưa bao giờ là quan trọng. Nếu không hắn đã chẳng nấp sau màn, tránh thứ ánh sáng thị phi chiếu vào người.
Hắn không tự cho mình vĩ đại, bởi vì đạt được tới ngày hôm nay ngoài nỗ lực không ngừng của bản thân, mấu chốt vẫn là cô gái trong đầu đã đem cho hắn một biển tri thức phong phú, cùng với một số sự kiện lịch sử hữu ích của việc trùng sinh sống lại. Thứ duy nhất hắn làm tốt đó chính là biết mình đang đứng ở đâu.
Sắp xếp lại mớ ký ức có phần hỗn loạn, hắn bắt đầu tập trung vào quá trình chữa trị. Đạt tới cấp độ Thân Vương, cơ thể so với người thường đã rất khác biệt về chất, các v·ết t·hương tưởng chừng rất nặng, rất chí mạng, một khi vượt qua thời điểm nguy kịch thì đều có khả năng hồi phục nhanh chóng. Cho nên, hắn không quá lo mấy v·ết t·hương ngoài da, cái làm hắn lo lắng đó chính là Đan điền khô cạn, nứt nẻ và kinh mạch bị thứ ác quỷ kia lợi dụng quá mức gây ra tổn thương nghiêm trọng. Ai mà nghĩ được, bên trong hắn lại tồn tại một thứ tà ác như vậy?
Mặc dù hiện tại Dương Tuấn Vũ không nhận thấy sự tồn tại của khí tức tà ác đó nữa, nhưng hắn dám chắc nó đang lẩn trốn ở đâu đó mà ngay cả Triệu Cơ cũng không có cách tìm ra được. Điều này hắn không trách cô, bởi vì dù là con người thế kỉ sau đi chăng nữa vẫn không thể hiểu biết được hết các dạng tồn tại trong vũ trụ, nhất là các tồn tại thần thánh như Apollo, và giờ là con ác quỷ trong cơ thể mình.
Nhưng nghĩ đến mới thấy kh·iếp sợ về sức mạnh của họ, hắn cũng tự tin nếu nỗ lực không ngừng thì có khả năng đạt được cấp độ như thế. Tiếc rằng những lúc lý trí hắn bị thay thế bởi thực thể khác, Triệu Cơ đồng thời cũng bị giam cầm lại, cho nên không rõ sức mạnh của chúng đạt tới mức nào.
Sở dĩ hắn tin mình có thể bước tới ngưỡng cửa đó là vì Apollo và ác quỷ đều chiếm dụng thân xác hắn, mặc dù sau đó cơ thể bị tổn thương cực nặng, nhưng không có nổ tung, không có bị tàn phế. Nếu thay vào người khác liệu có thể chịu đựng được không? Trong lúc tranh giành quyền điều khiển thân xác với ác quỷ, hắn cảm nhận rất rõ nguồn năng lượng vô cùng lớn, so với lúc đỉnh cao nhất của mình thì không được một phần trăm.

Nắm chắc được điểm này, hắn liếm môi, phấn khích dồn toàn bộ tâm tư vào khôi phục cơ thể.
Sau hơn một ngày, hắn mừng rỡ phát hiện số kinh mạch bị tắt đã đả thông 40 huyệt đạo, nâng tổng số huyệt đạo được đả thông lên 200, 12 đường kinh chính, và 5 mạch kì kinh. Hắn dám chắc, sau khi chữa khỏi Đan điền, rất có khả năng Ki sẽ đạt được cấp độ 5.
Sự háo hức làm hắn triền miên chìm vào chữa trị nội thương.
Khi có người tới, Dương Tuấn Vũ tranh thủ hỏi tình hình của Rin biết cô đã có dấu hiệu phục hồi khá tốt, tâm trạng được buông lỏng giúp quá trình tu luyện thuận lợi hơn nhiều.
Tốc độ hồi phục của người này khiến cho hai thầy trò Yon cảm thấy bất ngờ, vốn họ nghĩ nhanh lắm phải cần một tháng để chữa khỏi cho hắn, nhưng vừa hết 2 tuần Dương Tuấn Vũ đã có thể đứng dậy tự đi lại, thậm chí bắt đầu tập những bài quyền nhẹ nhàng rồi.
Sở dĩ có “kỳ tích” này là bởi vì hắn đã có kinh nghiệm chữa trị kinh mạch bị tổn thương, lần đó Apollo cũng khiến hắn khổ sở một phen, nhưng đổi lại chính là cơ thể chịu tổn thương vượt trội cùng tốc độ phục hồi rất nhanh.
Tới ngày cuối cùng của tuần thứ ba, hắn đã cầm được Thương, theo lời báo cáo của Faith thì là: Tên dở hơi múa may quay cuồng.
Không trách hắn quá khích được, bởi vì sau một bài Thập Long Thương Pháp thuận lợi đánh ra, cuối cùng Ki của hắn đã biến đổi về chất, vượt qua cấp 4, đạt tới cấp 5.
- Ki cấp 5:
•Cường hóa tất cả tố chất thân thể: 60%.
•Cường hóa v·ũ k·hí (tính thiêu đốt, tính cứng rắn): 60%
•Được tăng phúc, chống lại sức mạnh hắc ám: 60%.
•Tốc độ gia tăng bởi Ki: 80%.
•Tính phân rã: 60%.
•Chói lóa: 30%.
•Tàng hình: 15%.
Và có một tính năng mới: Tốc Biến: Khả năng đột ngột bứt phá khoảng cách: 600m-2000m trong thời gian 1s.
Sở dĩ có sự dao động lớn như vậy có lẽ phụ thuộc vào độ thuần thục của kỹ năng, cùng cản trở của địa hình là thời tiết.
- Bảo sao tốc độ của Apollo lại vượt trội hơn các vị thần khác.
Hắn nói vậy không phải nói quá, bởi vì lần đó, Apollo mang theo Artemis nhưng tốc độ hoàn toàn bỏ lại đám thần thánh khác, thuận lợi cắt đứt dầu vết, đưa họ tới Nam Cực mới biến mất.
- Tốc Biến kết hợp tới di chuyển xuyên không gian làm tốc độ sẽ tăng lên rất nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.