Chương 67: Cộng Hưởng
- Cảm giác này là...?
Dương Tuấn Vũ sau hơn 1 tháng đã phục hồi hoàn toàn, cảm giác mọi tế bào đều có cảm giác chuyển hóa mạnh mẽ hơn trước, sinh lực tràn đầy hơn trước nhiều lần. Có lẽ trải qua thời gian b·ị t·ruy s·át liên tục, cơ thể luôn tiêu hao quá mức rồi lại nỗ lực phục hồi, rồi lại tiêu hao.
Nhất là khi, nhóm sát thủ sau lại mạnh hơn trước một bậc, khó khăn này một khi vượt qua được chẳng khác nào sau mỗi trận chiến họ lại mạnh hơn, chẳng qua tâm lý chưa bao giờ được thả lỏng, cơ thể chưa bao giờ hồi phục hoàn toàn cho nên chưa nhận ra. Hiện nay, mọi việc đã được giải quyết, họ không b·ị t·ruy s·át nữa, Rin đã được cứu, tảng đá lớn trong lòng được bỏ xuống khiến cảm giác này hiển lộ ra rất rõ ràng.
Nói cách khác, thể chất tăng tiến, Ki trong cơ thể hắn ngoài việc biến đổi về số lượng còn thăng cấp biến đổi về chất, Dương Tuấn Vũ chợt muốn thử một vài chiêu thức.
Tìm một ngọn núi hẻo lánh ở bên ngoài Cửu Giới, Dương Tuấn Vũ ngồi tĩnh tu nâng trạng thái cơ thể lên mức cao nhất. Đột nhiên, đôi mắt hắn mở ra, một thứ ánh sáng không gây thương tổn với cảnh vật xung quanh, chẳng qua đám thú hoang trong phạm vi 200m chợt hoảng loạn chạy trốn.
- Tinh thần lực?
Triệu Cơ reo lên:
- Không ngờ anh còn có thiên phú về mặt này.
Dương Tuấn Vũ tới giờ vẫn rất mờ mịt về khía cạnh này, đúng là nhiều lúc uy áp hắn cố tình tỏa ra khiến người xung quanh cảm thấy áp lực to lớn, hô hấp khó khăn. Nhưng thị uy thì tốt, kẻ điên cuồng hoặc có sức mạnh lớn sẽ không sợ hắn.
Biết Triệu Cơ đang lục lọi tin tức một hồi, hắn không thúc giục mà kiên nhẫn chờ đợi. Một siêu máy tính tốc độ truy xuất thông tin vốn cực nhanh nhưng giờ còn đang loay hoay thì đủ biết loại tin tức này không phải dễ dàng xem được.
- Xin lỗi, em phải mở bảo mật cấp cao mới tìm được thông tin.
- Ồ. Vậy trước giờ em vẫn còn nhiều thứ chưa thể nói với anh?
- Cũng không hẳn, chỉ là một số thứ chưa đủ khả năng em sẽ không được phép nói với anh.
- Sợ anh thấy áp lực mà bỏ cuộc?
- Hì.
- Không trách em. Mau nói anh nghe.
- Vâng. Là vậy. Như em đã nói, ở thế kỷ 22, người mạnh nhất chính là Đại Giáo Hoàng Frank-X, ngài đã đạt tới cấp Đại Công Tước, sắp đột phá cấp Quốc Vương, chỉ là kẻ địch tới quá sớm làm kế hoạch bế quan tu luyện của ngài đổ bể. Tuy vậy, theo tin tức ở thời gian này, đi cùng anh, em nhận ra, dường như ở Trái Đất có không ít các siêu cấp cao thủ, mà Zero này chắc chắn có, vậy mà nó vẫn bị đám Quái Thú Không Gian tiêu diệt, điều này tức là gì? Tức là hệ thống cấp độ mà em từng nói với anh, nó dừng lại ở cấp độ Hoàng Đế và Nữ Hoàng chưa hẳn là cực hạn cuối cùng.
Dương Tuấn Vũ không phải chỉ máy móc làm theo Triệu Cơ, hắn có suy nghĩ riêng, là người có chính kiến rõ ràng, điều mà Triệu Cơ nói hôm nay hắn đã phán đoán từ lâu rồi.
- Có lẽ anh cũng đoán được rồi, nhưng cấp độ hiện tại còn cách Hoàng Đế một quãng rất xa, thậm chí là không bao giờ bước tới, vì thế, nếu cứ canh cánh vấn đề này chỉ hủy hoại anh.
- Ừ. Anh hiểu. Đôi khi không biết khoảnh cách vô tận giữa hiện thực và ước mơ mới là điều hạnh phúc.
- Hì. Đó cũng là lý do vì sao Thiếu Soái Triệu Tử Long nói anh không cần quá đặt nặng vấn đề kết cục con người thế kỷ 22, một mình anh khó mà thay đổi được lịch sử dù có cố gắng thế nào.
- Cái này thì chưa chắc.
Dương Tuấn Vũ cười cười chẳng đồng ý cũng chẳng phản đối, hắn mặc dù dựa vào Triệu Cơ mà tiến bộ, nhưng sự tự tin và sự nỗ lực không ngừng nghỉ không phải là để cho vui. Hắn có thể không phải là đấng cứu thế vĩ đại, nhưng sẽ góp phần vào việc sáng tạo đấng cứu thế cho tương lai.
Tương lai không phải thứ mờ ảo, nó là nơi gia đình hắn sinh sống, nơi con cháu, nơi thế hệ sau của hắn trải nghiệm, làm sao có thể để lũ man rợ tới nô dịch, t·hảm s·át tất cả. Đối với hắn, vạn vật đều có điểm mạnh, đồng thời luôn tồn tại điểm yếu, nếu công kích vào điểm yếu trí mạng thì siêu cao thủ cũng c·hết chắc.
- Em biết mà. Thứ cứng đầu như anh đâu dễ sống an nhàn. Con người thật lạ, có một số người rất coi rẻ tình cảm, thậm chí đem nó ra để chơi đùa, mua vui cho bản thân. Một số người khác lại rất coi trọng nó. Còn anh, anh lại coi trọng nó một cách quá mức. Vì một người con gái mới chỉ quen một thời gian, bạn bè thậm chí còn miễn cưỡng chứ đừng nói là có quan hệ sâu hơn, vậy mà suýt nữa đem bản thân hủy bỏ. Thực sự lúc kêu gào liên tục mấy ngày mà anh không chịu dừng bước, em rất tức giận. Lần sau nên nghĩ cho những người xung quanh nữa có được không?
Dương Tuấn Vũ thấy Triệu Cơ đang cười hì hì mấy câu trước thì tới mấy câu sau đã chực muốn khóc thì luống cuống, “con bé này...”.
- Ài. Được rồi. Lần sau anh sẽ chú ý hơn.
- Em tin mới là đồ ngốc. Lần sau có chuyện như vậy đảm bảo anh vẫn quyết định liều mạng. So với đa phần mọi người vì truy cầu đỉnh cao sức mạnh mà xa rời hồng trần, tránh xa tình cảm thì anh lại chọn hướng đi ngược lại, làm mọi thứ vì tình cảm, thứ được coi là hư ảo nhất trong tất cả các tồn tại trong vũ trụ.
Dương Tuấn Vũ mỉm cười:
- Đó là thứ chỉ sinh vật có sự sống mới tồn tại, là thứ quý giá nhất mà tạo hóa sinh ra, nó là động lực giúp các loài sinh tồn, động lực để các loài tiến hóa. Con người, với tư cách là kẻ tiến hóa cao nhất, chính là do tinh hoa tình cảm cô đặc lại mà thành, điều đó giúp cho nhân loại đứng trên tất cả.
- Không ngờ anh còn có tốt chất của một nhà triết học gia.
- Triết học gia gì anh không biết, chẳng qua chỉ cần anh còn một hơi thở, anh sẽ làm mọi cách để người anh yêu thương, gia đình anh được hạnh phúc, vui vẻ.
- Kể ra cũng lạ, theo quan sát của em, những lúc anh cảm khái nhân sinh là lúc dao động năng lượng tinh thần anh lớn nhất.
- Dao động tinh thần?
Dương Tuấn Vũ nghe thấy vậy chợt nhắc lại, miệng lẩm bẩm như suy tư, Triệu Cơ nhận ra trạng thái này liền im lặng. Có những thứ có thể dạy, có những thứ phải do chính người đó ngộ ra, thấu hiểu được mới giúp bản thân họ tiến bộ hơn.
Đôi mắt nhắm lại, Độc Long Thương vung lên vẽ thành từng đường cong vào không trung. Việc này cứ lặp lại như vậy, mới đầu Triệu Cơ không hiểu hắn đang cảm ngộ về cái gì, nhưng dần dần theo các thông số phân tích, cô nhận ra hành động của hắn tạo ra một loại chấn động kì dị trong không gian.
Ban đầu là một điểm kì dị, sau đấy là hai điểm, ba điểm, .... vô số điểm. Chưa hết, các điểm này chấn động không giống nhau, có trước, có sau, nhưng đều theo một loại quy luật nhất định. Kết quả, tạo ra một loại sóng chấn động với vô số điểm kì dị như các phân tử nước, vốn kết dính với nhau, trượt lên nhau, tưởng lỏng lẻo nhưng rất khó để tách rời hoàn toàn một phân tử ra khỏi tất cả các liên kết của nó. Các phân tử kì dị cũng dao động, cũng trượt lên nhau, mặc dù không tách rời hoàn toàn nhưng có thể tách ra thành các đường nét, hình khối.
“iiii”
Một thứ âm thanh vô cùng nhỏ bất ngờ xuất hiện khi sự dao động đạt tới một ngưỡng phù hợp, không gian bị chia cắt tạo thành một khe nứt màu đen lơ lửng, chỉ là đúng lúc này Dương Tuấn Vũ giật mình mở mắt làm khe nứt cực nhanh khép lại.
Dương Tuấn Vũ không nói gì, Triệu Cơ mặc dù rất kinh ngạc, rất muốn hỏi nhưng cô cố nhịn sự tò mò của mình lại.
Một lần rồi lại một lần, Dương Tuấn Vũ như chìm vào cảm giác kì bí, hắn dần dần cảm nhận được dao động không gian ngày một rõ ràng, nhưng sự phức tạp theo đó cũng tăng dần.
Thất bại. Thất bại. Thất bại....
Không biết bao nhiêu lần hắn vạch vào không khí, cũng có vài lần khe nứt đen theo tiếng “iii” xuất hiện, chỉ là khoảnh khắc trong tích tắc ấy không đủ cho hắn thấu hiểu được bao nhiêu quy luật.
- Dao động tinh thần....
Dương Tuấn Vũ chợt nhớ lại câu nói ban đầu dẫn dắt mình tới đây thì vui sướng như vỡ òa. Hắn cố kìm nén lại, cẩn thận từng chút một thử nghiệm phương pháp tiếp cận mới.
Triệu Cơ thấy Dương Tuấn Vũ tỏa ra tinh thần lực, cảm nhận từng xung động trong không gian, sau đấy, hắn chủ động khiến tinh thần lực mình dao động, lấy bản thân làm trung tâm, tinh thần lực khuếch tán một cách có quy luật như từng làn sóng.
Một lát sau, tiếng “iii” xuất hiện làm tim hắn như nhảy lên cổ nhưng bị hắn mạnh mẽ nuốt trở lại, trong phạm vi bao trùm, tinh thần dạng sóng cố gắng cảm nhận quy luật dao động của không gian, tìm tần số dao động của nó, rồi cẩn thận điều chỉnh sóng tinh thần theo tần số tương tự.
“Lực cộng hưởng” đó là thứ Triệu Cơ dựa vào thực tế đang diễn ra để suy đoán phương pháp của Dương Tuấn Vũ, cô ngạc nhiên với ý tưởng này của hắn. Bài toán cộng hưởng hầu như ai cũng đã được học, được biết đến, nhưng để nghĩ ra được rồi đem áp dụng thì không phải việc đơn giản.
Dao động cộng hưởng hình thành, tiếng “iii” kỳ quái ngày càng mờ nhạt đi, nhưng khe nứt càng mở rộng, càng ổn định hơn.
Du hành không gian chắc chắn là nguy hiểm vô cùng, sơ sẩy liền m·ất m·ạng, đó là kinh nghiệm quý báu mà hắn học được từ thời điểm bị lún vào trận sụt lở không gian ở Nam Cực. Nhưng nhìn khe nứt đen ngòm làm Dương Tuấn Vũ thèm khát vô cùng, kết quả, hắn chủ động nhảy tọt vào.
...
Hắn cảm thấy đầu óc choáng váng, mắt mũi hoa lên, nhưng không khiến hắn kìm được niềm vui sướng này được.
Lần đầu tiên, Dương Tuấn Vũ tự mình đi xuyên qua không gian. Mặc dù khoảng cách ngắn ngủi tới đáng thương, hình như, chỉ dịch chuyển được bằng .... một bước chân.
Mặc kệ kết quả có chút bất đắc dĩ, Dương Tuấn Vũ sau khi nắm giữ được phương pháp thì đâm đầu vào thử nghiệm. Có những lần rơi ra toàn thân máu me be bét, nhưng hắn vẫn phấn khích vô cùng, có lẽ khoảng cách được cải thiện khiến hắn có niềm tin đặc biệt cố chấp.
Trên đỉnh núi, hai thân ảnh hư ảo đứng trong màn mây mù sương khói, nhìn thanh niên nhiệt huyết khí thế bừng bừng thì lên tiếng trao đổi:
- Sư phụ, không ngờ hắn còn chưa đạt cấp Đại Công Tước đã có lý giải sâu sắc về không gian rồi.
- Ta đã nói với con rồi, nhìn người không nên nhìn vẻ bề ngoài, thiên phú của hắn không kém ai trong số mấy người trong tổ chức. Kiến giải về không gian càng có điểm đặc biệt khác thường.
- Có lẽ chỉ là may mắn.
- May mắn thì sao? Không thể vì người khác may mắn hơn mình mà mình kỳ thị, rồi mỗi lúc bản thân yếu đuối thua thiệt lại đem lý do này ra làm bình phong, không dám đối mặt với thất bại. Nhưng kẻ có suy nghĩ như thế mãi mãi sẽ không đạt được thành tựu tốt đẹp gì.
- Xin lỗi người. Con biết sai rồi.
- Người trẻ được phép sai. Nhưng biết sai thì phải sửa. Tuấn Vũ hắn không làm gì con, chưa từng xúc phạm cũng chẳng đe dọa gì lợi ích cá nhân con, vì thế, đừng cản trở hắn đi trên con đường của mình.
- Vâng.
Dương Tuấn Vũ cứ miệt mài tập mà không biết cuộc trò truyện của hai người khác về mình. Đương nhiên, việc tập trung luyện rèn đã giúp hắn thu được một số lý luận rất hữu ích về không gian và dịch chuyển trong không gian.