Chương 68: Thành Quả Xứng Đáng
- Phù...
Thở ra một hơi dài, gương mặt thoáng chốc nở nụ cười nhẹ, đôi mắt khẽ híp lại nhìn vào đôi tay, từ từ cảm nhận dư vị ngày càng quen thuộc.
- Đã được 5 lần.
Trong quá trình rèn luyện kĩ xảo lực cộng hưởng, hắn đã nhận ra không gian thay đổi, lực cộng hưởng cần thay đổi tương ứng mới tạo thành hiệu quả tốt nhất. Khe nứt không gian được mở ra với tốc độ ngày càng nhanh chóng, thuần thục, đạt độ chính xác cao, và đương nhiên, việc dịch chuyển xuyên không gian vẫn còn ẩn tàng nguy hiểm. Việc luyện tập trong yên lặng giúp hắn dễ dàng tập trung, nhưng trong chiến đấu, Dương Tuấn Vũ biết kẻ địch không cho mình thời gian thở chứ đừng nói là tĩnh tâm mà dò dẫm cộng hưởng tạo ra khe nứt.
Chỉ là dục tốt bất đạt, trước mắt hắn đặt cho mình mục tiêu tăng số lượng khe nứt có thể tạo trong thời gian 1 phút. Mới đầu, một cái cũng chẳng hoàn thành nổi, dần dần cho tới hiện tại, trong thời gian giới hạn, hắn đã tạo được 5 cái với độ ổn định không gian khá cao.
Việc cảm nhận và vận dụng tinh tế lực cộng hưởng, hay dao động tinh thần không ngờ còn đem lại hiệu quả rèn luyện tăng cường sức mạnh tinh thần. Theo Tử Phủ tăng về lượng, tinh thần lực dồi dào giúp hắn tăng mạnh các giác quan vốn có, khả năng điều tiết Ki thuần thục hơn, giảm lượng Ki thất thoát vô ích, gia cường mật độ Ki chính xác vào v·ũ k·hí và đòn đánh của mình, đây là thứ quà tặng vô giá.
Rèn một được ba. Hắn đương nhiên vui mừng.
Cảm nhận dòng Ki nóng chảy cuồn cuộn trong cơ thể, hắn đột nhiên muốn thử vài chiêu.
Hít sâu một hơi, ngón tay hướng chỉ tới, đột nhiên đầu ngón lóe lên, một tia sáng chói bắn đi với tốc độ siêu tưởng.
- Plasma Shot!
Tảng đá cứng rắn đột nhiên nổ mạnh, bất ngờ là một hạt bụi cũng chẳng bay ra, mọi thứ bị tia sáng chạm vào như biến mất, thứ ánh sáng này giống như sự phủ định về sự tồn tại của vật chất.
Khoảnh khắc ra chiêu qua đi, trên hòn đá nhiều hơn một cái lỗ tròn trịa nhẵn mịn như được nghệ nhân mài bóng.
Dương Tuấn Vũ nhìn vậy thì hơi giật mình, xưa nay một chiêu này hắn đã tập không dưới vài trăm lần, nhưng chưa bao giờ tạo thành cảnh tượng giống bây giờ.
- Không lẽ hòn đá này có kết cấu tinh thể nhẵn? Đòn đánh thế nào cũng tạo ra sự nhẵn mịn tuyệt đối?
Dương Tuấn Vũ nghĩ vậy, nhưng sự tò mò làm hắn tung ra thêm một đòn, nhưng lần này là vào một tảng đá khác, loại đá này hắn biết, rất thô cứng, xù xì, có mài cũng khó mà mài nhẵn được.
- Plama Shot!
Tích tắc lại qua đi, kết quả ... hai cái lỗ giống hệt nhau. Điều này phủ định giả thuyết hắn vừa đặt ra cách đây không lâu.
Đúng lúc này Triệu Cơ ngỡ ngàng lên tiếng:
- Đây là tính năng phân rã. Đòn .. đòn đánh của anh ... không ngờ có tính phân rã mạnh như vậy.
- Không phải là tốc độ quá nhanh và lực công phá quá mạnh sao?
Dương Tuấn Vũ mặc dù biết khả năng phân ra nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ nó có một mặt bá đạo thế này.
- Không. Loại đá này có cấu trúc hỗn loạn, hình thành từ mắc ma hòa tan cấu trúc núi đá bình thường, nhiệt độ cực cao làm chúng ngẫu nhiên kết hợp lại. Loại đá này không chỉ có hình dạng đẹp mắt, nó còn rất cứng, thường được đám người kia đem ra luyện quyền. Anh không thấy ở sân đấu tập của Cửu Giới có rất nhiều thứ này sao? Nếu chỉ là t·ấn c·ông nhanh và mạnh thì khối đá sẽ nứt ra theo hình mạng nhện, lực t·ấn c·ông sẽ bị nó hấp thụ và triệt tiêu năng lượng dần dần làm đòn đánh tung ra đáng lẽ phải tạo thành hình chóp mới đúng. Anh nhìn chắc đã rõ, đầu vào và đầu ra của khối đá hoàn toàn tương đồng cả về kích thước và độ nhẵn mịn. Thứ này ... thứ này quá khoa trương rồi.
- Ừ...
Dương Tuấn Vũ tất nhiên để ý ngay từ ngày đầu đi xung quanh một vòng, chỉ là kết quả vừa nãy vẫn làm hắn chưa tin được đây là sự thật.
- Tác dụng phân rã của anh không ngờ đã mạnh tới mức này.
Dương Tuấn Vũ nuốt “ực” một ngụm, nghĩ lại đòn đánh vừa rồi, ngón tay không tự chủ khẽ run lên.. vì ... phấn khích.
Hắn kìm nén tâm trạng sung sướng, tay điên cuồng điểm ra các tia sáng chói mắt, chỉ khổ tảng đá xinh đẹp to lớn chẳng mấy chốc đã hóa thành một cái tổ ong lỗ rỗ.
Thử hết chiêu thức cho tới khi thở dốc, hắn lẩm nhẩm đếm được hơn 40 lần công kích, khả năng chịu đựng và nguồn Ki của hắn đã hơn xa trước kia. Nhớ lần mới được Apollo chỉ cách sử dụng, hắn bắn ra một tia không hoàn thiện làm tảng đá trong biệt thự Uyển Vân nổ ra một lỗ mà kiệt sức ngã quỵ. Bốn mươi lần công kích không tích quá nhiều, nhưng mỗi một đòn liền có thể miểu sát một tên như Huyết Sát, thậm chí, Thân Vương nếu không chú ý phòng thủ hoặc coi thường thì người hắn sẽ nhiều hơn một cái lỗ máu. Nên nhớ, chiêu thức này được gia cường bởi sức mạnh phân rã sẽ tạo ra sức t·ấn c·ông đáng sợ. Thử nghĩ mà xem, thứ gì tiếp xúc với nó sẽ nhanh chóng bị phân rã, yếu đi, tan biến đi, giáp cũng được, Ki hộ thể cũng tốt, một khi bị mài sạch thì tiếp xúc với ánh sáng hủy diệt này chính là da trần thịt đỏ.
Nghỉ ngơi dưỡng sức, khả năng hấp thu năng lượng đất trời hòa quyện với Ki nội thể đã tăng lên rất lớn theo số lượng huyệt đạo, đường kinh và mạch chính được đả thông. Số năng lượng trước kia hắn cần một giờ hấp thu thì đại khái hiện tại chỉ cần chưa tới 1 phút, mà thứ này còn tinh thuần và lợi hại hơn trước nhiều lắm.
Vươn vai, thả lỏng các khớp, hai chân trùng xuống, trọng tâm hạ thấp, đôi tay đưa về một bên hông, phải trên trái dưới, bàn tay khép hờ, một thứ năng lượng từ vô hình dần hóa thực chất. Trong lòng bàn tay ấy, một quả cầu xoáy tròn mang theo một loại năng lượng cuồng bạo dần dần tích tụ, một phân, hai phân, ... mười phân, quả cầu tỏa ra ánh sáng gay gắt khiến người khác rất khó nhìn trực tiếp vào đó.
- Me..ga...shot!
Hai tay hơi xoay ngược chiều, rồi đột nhiên đẩy mạnh về phía trước, quả cầu bay đi với tốc độ cực nhanh khiến tàn ảnh dựng lại trong đáy mắt con người chưa kịp xóa đi, làm nó có cảm giác vẫn chưa thực sự rời khỏi tay chủ nhân, mà đang kéo dài, kéo dài tới khi v·a c·hạm vào thứ gì đó và nổ tung.
Vụ nổ cực lớn làm chấn động cả ngọn núi, nhưng tâm điểm- nơi quả cầu p·hát n·ổ lại yên tĩnh tới quỷ dị, nó như nuốt chửng cả âm thanh vào trong. Nếu không phải cảnh vật xinh đẹp hơn 100m hóa hoang tàn, ngọn núi rung lắc mạnh khiến tuyết ào ào sụp đổ hóa thành một trận lở tuyết thì không ai nghĩ nơi này vừa có một đòn công phá mang tính hủy diệt như vậy.
- Mạnh vậy?
Dương Tuấn Vũ há hốc mồm nhìn vào đôi tay, hắn không ngờ một chiêu Megashot trước đây vẫn là chiêu sát thủ áp đáy nồi lại đột nhiên trở nên biến thái như thế.
Chứng kiến bộ mặt ngây ngốc của hắn, Triệu Cơ có chút bất đắc dĩ nhắc nhở:
- Chẳng lẽ anh không biết mình đã đột phá?
- Đột phá? Ừm?
“Ài. Nhìn thế là không biết gì rồi” Triệu Cơ lắc đầu thầm nghĩ.
- Đúng vậy. Sau khi đả thông hơn 200 huyệt đạo, anh đã trực tiếp tấn cấp, giờ anh là cấp Đại Công Tước rồi. Ài, ai mà nghĩ được một thiếu niên gầy gò, đen thui có chút nhếch nhác bảy năm về trước giờ đã lột xác, đi tới được ngày hôm nay. Anh nên tự hào về mình, theo em biết chưa có ai ở thế kỷ 22 thăng cấp nhanh như anh. Đương nhiên, những khó khăn và nguy hiểm mà anh đã vượt qua chính là minh chứng rõ ràng nhất.
Anh muốn vượt lên, anh phải nỗ lực hơn người ta gấp đôi.
Thật tốt khi mà đây là điều anh luôn có.
Chúc mừng anh!
Dương Tuấn Vũ nghe Triệu Cơ nói mà cảm xúc trong lòng có chút nhộn nhạo. Đúng vậy, để đạt được tới ngày hôm nay, về sức mạnh- tiền tài- quyền lực, hắn đã phải đánh đổi rất nhiều. Không ai làm nhiều hơn hắn, không ai biết hắn đã phải trả giá thế nào cho những hào quang tỏa ra bên ngoài.
Không có thành công nào là ngẫu nhiên, không có thành tựu nào là may mắn. Đánh đổi. Muốn có bất cứ thứ gì, trước hết, bạn phải chủ động bỏ ra lợi ích bản thân đã.
Dương Tuấn Vũ bỗng cảm thấy không bất ngờ nữa, hắn xứng đáng có được và làm chủ thứ sức mạnh này. Apollo đúng là đã cho hắn rất nhiều, nhưng ném cho anh một cục vàng, anh không biết dùng đầu biến nó thành hai cục thì trước sau cục vàng người ta cho sẽ bị anh tiêu hết, anh nghèo vẫn hoàn nghèo.
Chỉ có nỗ lực không ngừng, luôn luôn suy nghĩ mới làm người ta tiến bộ. Đi về phía trước, gạt đi sương mù, tìm được ánh sáng cuộc đời mình.
...
- Cảm giác thế nào rồi?
Đôi tay lớn có chút bối rối, bộ dạng chính khí mười phần giờ nào còn thấy bóng dáng.
- Ngươi ngốc à. Ta nói khỏe rồi.
Cô gái nhăn mày không vui, đôi tay trắng nhợt cố gắng chống người lên khỏi mặt giường đáng ghét. Suốt hai tháng qua cô đã nằm c·hết dí như vậy rồi, không dám chắc nó có tạo thành ám ảnh khiến cô không dám nằm giường lúc ngủ hay không nữa.
- Đừng. Lão Yon nói cô cần phải nghỉ ngơi thêm ít nhất một tháng mới được rời giường.
- Kệ ta. Ngươi ...
Rin tức giận đẩy tay hắn muốn đỡ ra, chỉ là cú đẩy bị hắn tránh làm cô mất trọng tâm, vốn dĩ bình thường sẽ chống tay giữ lại thăng bằng dễ dàng, nhưng giờ cô còn yếu lắm, cử động được nhưng rất miễn cưỡng. Và kết cục, đương nhiên là ngã sấp mặt xuống sàn.
Chỉ là ở đây còn một tên ngốc, nhưng chưa bại não, thấy Rin đổ ập xuống thì rất nhanh luồn tay đỡ.
Cánh tay săn chắc trong phút vội vàng khẽ lướt qua hai thứ mềm mại, Rin bị chạm vào chỗ n·hạy c·ảm người cứng lại, mặt vốn trắng nhợt bỗng đỏ hồng, đôi môi cắn chặt.
Dương Tuấn Vũ mặc dù da dày thịt chắc nhưng độ n·hạy c·ảm của ngũ quan vẫn đạt ngưỡng cao chót vót, đương nhiên khoảnh khắc vừa rồi hắn thấy rõ, nhưng làm sao dám nói tới. Đến khi đỡ cô ngồi dựa vào tường, hắn lén nhìn sắc mặt cô thì đồng tử co rút lại.
Gãi gãi ót, hắn nói:
- Sơ ý, sơ ý.
- Hừ.
Rin quay mặt đi không thèm nghe hắn giải thích, lỗi là do cô, chẳng qua tiếp xúc như vậy sau một thời gian dài gắn bó với nhau khiến nhiều suy nghĩ ào ào kéo tới làm cô không biết phải làm gì cho bớt ngượng.
Hành động tưởng rằng bình thường nhưng dưới ánh đuốc dập dờn, làn da vốn trắng như tuyết nay phủ ráng hồng từ gương mặt mịn màng lan tới cần cổ nhỏ nhắn, chạy dọc xương quai xanh lập lờ, khẽ nấp sau cổ áo lụa mỏng, cổ áo vừa ngã có chút xộc xệch làm khe sâu hun hút càng tôn lên thềm ngực trắng muốt, tròn trịa mập mờ ẩn hiện vô cùng hấp dẫn chẳng khác nào thứ độc dược cực mạnh đối với nam nhân đang tuổi trưởng thành.
Dương Tuấn Vũ khẽ nuốt nước bọt, lắc lắc đầu nhìn về hướng khác, cố gắng níu giữ chút tỉnh táo còn sót lại, chỉ là hơi thở lan ra nóng rực tố cáo nội tâm không dễ chịu như bề ngoài.
Rin nhận thấy bầu không khí có cảm giác không đúng, quay về nhìn gương mặt bối rối của hắn đang nóng lên thì vội nhìn lại mình.
- Á. Đồ dâm tặc.