Vạn Biến Hư Ảo

Chương 69: Bất Chấp




Chương 69: Bất Chấp
Faith nghe tiếng kêu vội vàng chạy vào, thấy Rin lưng dựa từng, đôi tay nhỏ nhắn cuống lên giữ cổ áo, đối diện là tên nam nhân thối đang giơ móng vuốt xấu xa về phía đôi thỏ trắng, tức giận bùng lên, cô triệu hồi cây trượng bước vọt tới đánh ra một đòn về phía hông của hắn. Nhìn vào đòn đánh đương nhiên nói rõ cô phẫn nộ nhưng chưa tới mức vì thế mà g·iết người, tên này còn có tác dụng không thể g·iết bây giờ được.
Dương Tuấn Vũ giờ đã khác trước, sự xuất hiện của Faith mặc dù rất nhanh nhưng từ khi cô bước vào phòng hắn đã biết, trượng đập tới không cần nhìn cũng có thể đoán được hướng đánh. Thân hình rất nhanh ổn định, chân trái giậm nhẹ, cả người ngiêng về bên phải vừa khéo tránh được đòn t·ấn c·ông.
Một trượng đánh tới hụt vào khoảng không làm Faith bất ngờ, nhưng không có nghĩa cô buông tha, đòn đánh thứ hai rất nhanh đập tới. Chỉ là đi chưa được nửa đường thì âm thanh hốt hoảng vang lên:
- Chị Faith. Đừng đánh. Đừng ... Hắn ...
Lòng chợt mềm đi khi nghe âm thanh như làn gió dịu mát, Faith dừng chiêu nhưng chưa thu lại cây trượng, ánh mắt nghi hoặc chờ cô gái trên giường giải thích.
Rin ấp úng không biết nói sao, đúng ra hắn có lẽ mới nhìn thấy một chút, chỉ là tâm trạng cô đang hỗn loạn bắt gặp bộ dạng thở phì phò của hắn làm cô bất giác phản ứng theo bản năng của một cô gái.
Có một điều mà Rin không nhận ra, tâm hồn n·hạy c·ảm, dễ rung động ấy đã từ lâu cô mất đi, sát thủ máu lạnh g·iết người không run tay không ngờ còn có một mặt đáng yêu như vậy. Người làm thay đổi tất cả, đem tâm hồn cô rửa sạch về bộ dạng vốn nên có của một thiếu nữ chính là hắn.
- Hắn ... chưa làm gì em...
Cô nói lí nhí nhưng tai thính như bọn họ vẫn nghe được. Faith thở phào, không hiểu sao đứa nhỏ này sau khi tỉnh lại rất dễ hoảng sợ, hay khóc, hay gặp ác mộng, tính tình thay đổi, rất bám cô. Faith ban đầu vốn khó chịu, nhưng là người học phép thuật, khả năng cảm nhận các loại năng lượng tự nhiên rất mạnh, cô dễ dàng nhận ra thứ tình cảm này vô cùng đơn thuần, trong sạch. Faith dần dần tiếp nhận, rồi yêu quý đứa em gái này từ bao giờ không hay. Nhìn thấy nó yếu đuối lại càng ra sức bảo vệ.
Tên khốn mang cô đi chịu khổ suốt cả năm trời, suýt nữa bị chính hắn hại c·hết, cô đương nhiên ghét cay ghét đắng. Vẫn là nam nhân, khi nhìn cô đều ít nhiều có sự dục vọng, tên này cũng vậy, mặc dù bên ngoài giả vờ kìm nén, nhưng giang sơn dễ đổi, bản tính khó rời. Lần này còn khua tay múa chân, em gái mình thì luống cuống la hét, hai tay giữ cổ áo khiến cô lập tức càng chán ghét hắn hơn. Nếu không phải hắn tới khi sức cùng lực kiệt vẫn cố cõng Rin về, Faith nhất quyết không cho hắn gần em gái mình dưới 50m.
- Yên tâm, có chị ở đây, cho hắn thêm mấy lá gan cũng không dám làm trò bại hoại gì.
Dương Tuấn Vũ vì sự xuất hiện của Faith mà như được giải thoát, hắn đúng là hơi mất kiểm soát, tay khua khua vì muốn cô ngừng hét, bình tĩnh nghe hắn giải thích, ai mà biết trong mắt người từ ngoài vào lại thành ra hành động s·àm s·ỡ chứ?
- Cô nghỉ đi. Có gì cần cứ gọi.
Dương Tuấn Vũ không dám nhìn thêm, hắn nhanh chóng đứng dậy rời đi. Dù Rin còn khá yếu nhưng nội lực không mất, căn cơ may mắn không tổn thương, cô sẽ sớm bình phục thôi. Hắn cần phải tranh thủ luyện tập để sớm ngày tìm tung tích Minh Châu. Đây mới nên là mục đích duy nhất khi tới đây. Mau chóng hoàn thành thôi, về nhà, hắn còn muốn gặp vợ của mình. Nam nhân hai năm không trải qua mĩ sắc mà vẫn chịu được nói chính xác là khổ cực vô cùng. Nghĩ tới sức hấp dẫn của Vân Tú, dục hỏa bốc lên, hắn đẩy nhanh bước chân chạy ra khỏi thành trì Cửu Giới, vừa ra ngoài gió tuyết ập rét thấu xương đập vào mặt làm đầu óc hắn thanh tịnh lại.

Một chu kì luyện tập không biết ngày đêm được hắn lập ra, Dương Tuấn Vũ như con trâu hùng hục đánh đấm. Đám lính gác ngoài Đại Môn thấy mấy ngọc núi bên cạnh chốc chốc lại rung rinh, tuyết đọng trên đỉnh thoáng thoáng lại chảy rầm rầm xuống thì vội vàng đề cao cảnh giác, sợ địch tập kích, tinh thần căng như dây đàn.
...
Không ngoài dự đoán của Dương Tuấn Vũ, một tuần sau Rin đã đi lại được bình thường, mái tóc trắng cắt tỉa gọn gàng ôm lấy khuôn mặt trái xoan, khí sắc hồng hào hơn, lan da không bị màu hóa trang làm lem luốc quay về sự thanh thuần vốn có toát ra vẻ xinh đẹp lạ thường. Rin yên lặng đứng đó khiến người ta có cảm giác khung cảnh xung quanh sáng bừng lên.
Cảnh vì người mà thêm tươi tắn, người vì cảnh mà hóa hồng nhan.
Dương Tuấn Vũ đã tự nhủ lòng nhưng khi nhìn cô gái này vẫn bị hớp hồn một lúc, mĩ nhân hắn đã thấy nhiều, một siêu cấp mĩ nữ còn làm vợ hắn, một người còn làm người yêu, một người đã từng là tất cả. Có ai không khiến hoa nhường nguyệt thẹn? Nhưng trong số những vẻ đẹp chói mắt ấy, Rin lại như bông hoa dịu dàng, xinh tươi khiến người ta chú ý. Cô có nét đẹp rất riêng, ẩn sâu trong lớp băng lạnh lẽo chính là nội tâm non nớt, đáng yêu vô ngần.
Thoáng hồng do bị hắn nhìn chằm chằm tan đi, Rin lẩm bẩm:
- Chị nói nam nhân không phải thứ tốt lành gì.
Dương Tuấn Vũ dở khóc dở cười, hắn lắc đầu đi tới, nhìn cô từ trên xuống rồi gật đầu:
- Khỏe rồi?
- Cũng được. Chỉ là chưa cầm được Tử Đao.
Nghe thế hắn trừng mắt:
- Chưa khỏi đừng có cầm, nó ...
- Biết rồi. Từ khi nào anh thành bà cô khó tính như thế? Chị nói, giờ anh cũng nói, tôi nghe phát sợ rồi.
- Thì không nhắc tới nữa. Nay muốn làm gì?

- Không biết. Đi dạo quanh một hồi xem có gì khác không.
Thấy cô quay người đi tới con đường lát đá cẩm thạch, Dương Tuấn Vũ sải bước theo sau.
Hơi ấm cùng mùi nam tính quen thuộc choàng lên người, Rin bối rối nhưng không cho cô từ chối, âm thanh nghiêm khắc từ sau vang lên:
- Mặc vào, còn chưa khỏi bệnh.
- Ừm.
Rin biết phản đối là vô nghĩa, cô khẽ đáp.
- Yon giải cấm chú cho cô rồi?
- Ừ. Anh biết?
Dương Tuấn Vũ gật đầu, hắn có thể cảm nhận hành động và ánh mắt của cô không còn một tia miễng cưỡng như trước. Đây là trạng thái cơ thể hoàn toàn tự do, từ đó có thể thấy Faith quan tâm và thương yêu Rin thật, không phải đóng kịch.
- Họ nói cô có thể rời đi?
Rin không đáp mà quay đầu nhìn hắn hỏi lại:
- Ngươi muốn ta đi?
Dương Tuấn Vũ không đáp, lý trí nhắc hắn phải tìm Minh Châu, người con gái vì hắn mà không tiếc sinh mạng, cô yếu đuối, nhưng những thứ làm cho hắn vượt lên tất cả, cô sẵn sàng từ bỏ ước mơ, từ bỏ mọi thứ để cho hắn được sống tiếp. Chưa bao giờ hắn quên được cô.
Nhưng để hắn nói Rin nên đi thì Dương Tuấn Vũ mạnh mẽ thế nào cũng không nói ra được. Tham lam? Đúng, hắn rất tham lam, có Vân Tú, có Iris, hắn vẫn muốn giữ Rin lại.

Thấy hắn lưỡng lự, ánh mắt Rin thoáng buồn, cô nhanh chóng quay đi, hít sâu một hơi tránh giọt lệ rơi xuống. Hai người bước đi cùng nhau trên con đường lát đá xinh đẹp nhưng không ai nói một lời nào.
Lấy lý do cần nghỉ Rin đuổi hắn đi, tới khi bóng lưng ấy khuất sau ngã rẽ, nước mắt kìm nén suốt quãng thời gian vừa qua liền vỡ ra, những giọt lệ nóng rơi tí tách làm tan tuyết trắng trên đường.
Thân ảnh nhỏ nhắn hòa với gió tuyết lạnh lẽo, cô tịnh tới thương cảm.
- Anh không ra mang cô ấy đi, cô ấy sẽ bị bệnh nặng hơn đấy.
Bàn tay nắm chặt vách tường, Dương Tuấn Vũ dựa lưng, đầu óc bối rối vô cùng.
- Anh thấy mình vô sỉ không?
- Anh ...
Triệu Cơ cắt ngang:
- Anh rất vô sỉ. Anh thấy mình còn trong sạch? Không cần nói, anh xấu xa, bỉ ổi, không gì không làm. Duy chỉ có việc giữ người con gái mình yêu là không dám làm. Mà tới khi nhận ra điều đó, anh mới chạy đi tìm. Flora, anh còn nhớ chị ấy chứ? Anh muốn có một người con gái anh yêu suýt nữa vì anh mà m·ất m·ạng sao? Hay cô ấy cũng phải giống như chị Flora, đem nửa sinh mạng giao cho anh để chứng tỏ tình cảm của mình? Anh ... Tuấn Vũ, anh còn không mau đem cô ấy giữ lại. Anh ... tên ngu ngốc nhà anh muốn làm em tức c·hết mới thôi?
Dương Tuấn Vũ bị Triệu Cơ mắng tỉnh, vô vàn hình ảnh tiếc nuối, đau khổ, cô đơn rời đi, rồi sinh mạng người ấy dần dần trôi đi, tới nguy kịch, nếu không có Rivi, Flora hiện giờ còn sống hay không? Nếu còn có lẽ cô ấy vẫn phải ngâm mình trong bình Ni-tơ lỏng lạnh lẽo kinh khủng. Rin ... cô ấy sẽ thế nào nếu rời đi? Cô ấy có nghĩ quẩn không? Rin liệu có trở thành cỗ máy không tình cảm chỉ biết chém g·iết? Nhưng cô ấy cũng biết lý do mình tới đây, cũng biết ở bên ngoài mình còn một đại gia đình, cô ấy sẽ thế nào? Mình làm vậy có công bằng với người thân? Với Vân Tú? Iris?
Từng tràng cảnh quá khứ, hiện tại, tưởng tượng tương lai trôi vụt qua làm hắn hoảng hốt vô cùng. Ánh mắt vô tình lướt qua, bắt gặp cô gái đang thu mình lại như con mèo nhỏ ngồi khóc, bờ vai yếu ớt rung lên từng hồi nhưng không dám phát một tiếng nức nở, mọi lý do vì cô liền tan thành mảnh vụn, trái tim loạn nhịp, có đau, có vui đan xen, lẫn lộn vào nhau, giây phút hắn bước ra, Dương Tuấn Vũ biết mình không thể thiếu được hình bóng cô gái này.
...
Cả người cứng lại, toàn thân bị ôm chặt lấy làm cô có chút đau, nhưng hơn tất cả là sự ngỡ ngàng, bất ngờ, nước mắt vẫn ngốc nghếch rơi, bên tai vang lên lời hắn còn run run:
- Rin... Em đừng đi... Được chứ?
Theo lời nói ấy, nước mắt càng chảy dữ, cô nức nở quay lại đấm vào ngực hắn mà mắng, mà khóc, bao nhiêu tủi thân, bao nhiêu rào cản, bao nhiêu lo lắng theo giây phút ấy tan biến. Hắn có gia đình, cô mặc kệ, chẳng biết từ khi nào hình bóng hắn len lỏi tới, bao trùm toàn bộ tâm trí cô. Giây phút nhìn hắn vì người con gái khác mà phát điên, hóa thành ác quỷ suýt nữa g·iết cả cô, nhưng giây phút ý thức sắp tối đi, cô chỉ cảm thấy trái tim đau tới vỡ tan. Cô ghen tị với người con gái ấy, thèm muốn cảm giác được tình yêu của hắn. Cô đánh hắn, hắn không đau mà tay cô đau, nhưng cơn đau truyền tới làm cô vui mừng nấc lên, cô không có nằm mơ. Hắn thực sự đáp lại tình cảm của cô.
Hai người cứ thế ôm chầm lấy nhau, mặc kệ tuyết rơi, mặc kệ người qua đường nhìn ngó, không gian này, giờ phút này, họ chỉ có nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.