Chương 70: Vương
- Ngươi muốn giải quyết Đường gia? Một trong những đại gia tộc đứng đầu?
Envy vừa nói gác đôi chân trắng dài hút mắt, chiếc váy xẻ tà càng làm lộ ra thêm từng tấc da thịt non mịn, chỉ là lời cô ta nói ra khiến người nghe cảm thấy rõ sự khinh thường.
Bên cạnh Gray, vị trí vốn trước đây không tồn tại ở Đại Điện trong Vương Cung Thánh Đường, hiện giờ đang có thêm một chiếc ngai làm bằng vàng, phía sau điêu khắc một chữ D có con rồng cuộn mình cuốn quanh, vảy rồng óng ánh sáng chói nổi hẳn lên, người nam nhân ngồi lên nó không ngờ khiến thứ kim loại hiếm này ảm đạm đi một phần, khiến người ta có cảm giác hắn còn nổi bật hơn vàng.
Chẳng qua, hắn sau khi nghe câu nói của Envy thì mày rậm nhíu lại, đang định phản bác thì cô gái đứng bên cạnh giữ tay hắn lại.
Gật đầu, hắn nhìn lên vị trí gần trung tâm, nơi lão Yon và Mad đang ngồi. Mad vẫn bộ dạng thờ ơ tất cả, Yon thì nhắm mắt không rõ đang nghĩ hay đang ngủ.
Faith thấy bầu không khí có chút trùng xuống thì lên tiếng:
- Đường gia là số ít gia tộc đứng đầu có truyền thống lâu đời. Ngươi từ trong ngục của chúng trốn ra đã biết phần nào về lực lượng của nó, nhưng đấy mới chỉ là một góc nhỏ thôi.
Giống như gia tộc của Rin, chúng có một đội quân tên Cẩm Y Vệ, trong đấy có rất nhiều hảo thủ võ công siêu hạng, bọn chúng hay gọi là Kungfu. Nói thì dát vàng vào mặt chúng, nhưng thứ Kungfu này thực sự rất quái dị. Cửu Giới đứng ở phe đối lập với Chính Đạo, vì thế hai bên ít nhiều đều có những v·a c·hạm, lớn có, nhỏ có.
Nhìn vết Greed chứ? Hắn được coi là kẻ bất tử, nhưng vết sẹo dài không thể hồi phục kia là do một tên đứng đầu Cẩm Y Vệ gây ra, bọn chúng không phải chỉ có hư danh. Envy mặc dù thái độ không tốt, nhưng cô ấy chỉ đang nhắc ngươi nên tỉnh táo lại.
Dương Tuấn Vũ nhìn sang thấy Greed đang nhắm mắt giống ngủ, nhưng mí mắt giật giật, mi tâm nhăn lại nói rõ hắn đúng là đã chịu thua thiệt trong tay người ta.
Cơ thể mặc dù đã hồi phục hoàn toàn, cấp độ đã tăng tiến mạnh mẽ, nhưng hắn mới chỉ là kẻ bước vào Đại Công Tước, so với những cao thủ ở đây chỉ yếu hơn không mạnh hơn, một khi đã nói vậy ắt có lý do. Nhưng đã đi tới bước này, tốn thời gian 2 năm ở đây, hắn nhất định phải làm rõ tin tức về Minh Châu. Nếu cô không may bị bệnh mà q·ua đ·ời hắn sẽ đem cô về quê hương, nếu cô bị kẻ khác hãm hại, hắn sẽ g·iết sạch chúng trả mối thù này. Đừng nói Đường gia ngay cả tổ chức đứng đầu Zero Liên Minh Thiên Thánh Giáo đi nữa, nếu động vào cô ấy, kết cục cho chúng chỉ có một, đấy là: Diệt Vong.
Dương Tuấn Vũ biết, mình không được sự ủng hộ của những người ngồi đây thì không thể điều động lực lượng của Cửu Giới, nhưng hắn chẳng vì vậy mà lo lắng, hắn đã lập ra một cái Dragon’s Eyes thì hoàn toàn có thể lập ra cái Dragon’s Eyes thứ hai.
Cuộc họp đầu tiên Dương Tuấn Vũ tham dự mà không đạt được mục tiêu gì. Rời khỏi Vương Cung Thánh Đường, hắn thở dài một hơi, gió tuyết thổi qua làm con người ta tỉnh táo hơn, hắn đầu ngẩng lên hít vào một hơi thật sâu. Con đường hắn chọn chưa bao giờ là dễ dàng nhưng không từ bỏ luôn là giải pháp hắn lựa chọn.
Bàn tay thô ráp chợt cảm thấy mềm mại, mát lịm, mùi hương hoa nhài thoang thoảng len theo cánh mũi đi vào khứu giác làm người ta khoan khoái, ngón tay khẽ siết nhẹ, tâm tình nhanh chóng tốt hơn nhiều.
Rin không nói gì, cô gái nhỏ tinh nghịch bước theo dấu chân hắn in trong tuyết, thi thoảng vang lên tiếng cười lanh lảnh.
- Khúc gỗ ngu ngốc. Hối hận chưa?
Gray choàng tay lên vai bạn, gương mặt “thiện lành” nở một nụ cười đểu cáng.
Idle ngoáy ngoáy mũi:
- Aiko lớn rồi, em ấy không còn là đứa nhỏ thường chạy theo sau tao nữa. Nhìn thấy em hạnh phúc bên một người có bản lĩnh, tao thấy đủ rồi.
- Tình yêu cao thượng sao?
Idle gãi đầu:
- Yêu là cái gì?
Gray định trêu nhưng nhìn thấy hắn ngô nghê thật thì nghẹn lời:
- Thế mày coi con bé đó là gì?
- Em gái. Người tao sẽ bảo vệ.
- Sao trước đây mày nói sống không có mục đích gì?
- À. Tao có nói vậy à?
- Mày... Thôi bỏ đi. Mày tới mai là quên hết việc hôm nay, tao lười tranh luận với tên não không nếp nhăn như mày.
- Mày luyện được thiên lý nhãn rồi?
- Cái gì thiên lý nhãn, tao có luyện bao giờ mà được?
- Thì mày nói nhìn thấy não tao, còn biết nó không có nếp nhăn. Đừng nói mày chém gió.
Gray giơ tay bứt tóc, nhưng tay giơ qua đầu liền khựng lại, chợt nhớ ra mình đã cạo trọc, hắn tức tối không có cách phát tiết, hay tay chắp trước ngực run run đọc kinh văn để kìm chế bản thân sẽ đ·ánh đ·ập đứa bên cạnh.
- Nói đi, mày có phải luyện được rồi không? Bạn bè bao năm còn giấu.
Gray thở dài một hơi:
- Thiện tai. Thiện tai. Cái này không cần nhìn cũng biết. Tao có việc đi trước, mặc kệ mày làm gì thì làm đi.
- Ờ.
Idle ngáp một tiếng, chân trước chân sau đã biến mất tăm, đối với hắn, mỹ nhân cũng không hấp dẫn bằng cái giường có chăn ấm đệm êm.
...
- Ngài khỏe.
- Chào ngài Ralph.
- Chúc ngài ngày mới tốt lành.
...
Dương Tuấn Vũ đi trên con đường vốn quen thuộc, chẳng qua hiện tại thân phận thay đổi, đám người dân và lính gác nhìn thấy hắn đều có một sự sợ hãi xuất phát từ nội tâm, ngay cả tên đội trưởng gác cửa Lucas hống hách ngày trước, bây giờ nhìn hắn đều phải cúi thấp hơn một cái đầu.
Ở Cửu Giới, sự tôn sùng một vị Vương đều đạt tới đỉnh điểm. Tuy vậy, chín Vương đều có một bộ phận quân lính và dân thường là những kẻ cuồng tín riêng, nếu Vương nói họ c·hết họ sẽ vui vẻ c·hết cho anh xem. Mỗi vị Vương đều như vua chúa thời xưa, Vương là thần thánh trong mắt kẻ bề tôi, tuyệt đối không được phép trái lệnh Vương.
Dương Tuấn Vũ không rõ vì sao họ làm vậy, nhưng đây là truyền thống và phong tục ở đây nên không tiện xen vào. Hiện nay, hắn đã trở thành vị Vương thứ mười, mọi người nhìn đều kính trọng hắn, tất nhiên, hắn chưa có q·uân đ·ội và dân chúng của mình.
Dương Tuấn Vũ đi vòng quanh, tới khi nhận ra thì không rõ mình đã đi được bao nhiêu vòng, Rin vẫn như con mèo nhỏ bước từng bước theo hắn mà chẳng cần biết lý do, tư vị này thật kỳ quái.
Dừng bước, hắn nhận ra mình đang đứng ở ngã tư đường, bất giác trong phúc chốc không biết nên đi về đâu. Bỗng người con gái bên cạnh hắn phá vỡ sự im lặng suốt buổi sáng bằng một câu hỏi:
- Em tới Cửu Giới đã lâu nhưng vẫn chưa biết trong đó chứa cái gì? Lúc trước anh không có địa vị, em chỉ là tù binh, cứ tới đầu con đường này đều có quân lính cản lại. Giờ mọi thứ đã khác, có phải chúng ta nên đi tới ngó thử một chút, xem họ giấu cái gì mà bí mật vậy.
Dương Tuấn Vũ nghe thế chợt nảy sinh hứng thú, hắn gật đầu rồi nắm bàn tay nhỏ nhắn bước về phía tòa nhà màu đen khiến người ta có cảm giác âm trầm, kỳ bí.
...
- Ngài muốn vào trong? Điều này ...
Tên lính gác có chút béo lùn, nhưng bộ dạng gian xảo khiến người ta không dám khinh thường sợ bị thua thiệt. Dương Tuấn Vũ đề xuất muốn tham quan một vòng thì được đám lính canh thông báo với tên này.
Garrick biết người này là vị Vương mới, có ý định tới đây thăm quan đương nhiên là lẽ thường, nhưng bên trong có phạm nhân nguy hiểm làm hắn đắn đo vô cùng.
- Để cậu ta vào.
Garrick nghe âm thanh này lòng run lên, ngẩng đầu nhìn thì lập tức thấy được một ông lão tóc bạc như cước, chỉ là da dẻ hồng hào, đôi mắt vàng có thần thái vô cùng thịnh khiến người ta không dám nhìn trực tiếp vào.
Garrick nào dám ngăn cản nữa, nếu ngài Yon đã lên tiếng, hắn đương nhiên không dám có lời phản đối.
- Giữa người với người thật khác biệt.
Dương Tuấn Vũ nhìn mấy tên lính đứng xa xa run lên thì khẽ cảm thán.
- Ha hả. Ta chẳng qua tới sớm hơn ngươi vài năm, dành được sự kính trọng là lẽ hiển nhiên. Ngươi cũng đừng trách tên Garrick đó, hắn làm việc cho Mad, mà Đại Tử Ngục vốn là do Mad quản lý nên đối với ngươi có chút khó dễ là lẽ thường.
Yon tay chống gậy, tay vuốt chòm râu bạc cười hòa nhã dẫn đường cho hắn tham quan.
- Lão không sợ một ngày Cửu Giới nổ ra t·ranh c·hấp phe phái, làm lực lượng suy yếu từ bên trong sao? Ta đến chưa lâu nhưng thấy nơi này được chia thành hai phe rõ ràng, một do lão, một do Mad làm thủ lĩnh.
- Ài, việc này bao năm rồi vẫn vậy, giữa ta và hắn không ai chịu nhường ai, Mad có năng lực cực mạnh, nhưng cách quản lý mọi thứ rất hà khắc, tàn nhẫn, Cửu Giới rơi vào tay hắn sớm muộn sẽ hóa thành một tổ chức ác độc bậc nhất Zero. Nói ra thì nực cười, nhưng Cửu Giới được liệt vào phe Tà Đạo cũng là do danh tiếng của Mad và những người đi theo hắn.
Cậu chắc sẽ cảm thấy kỳ lạ rằng tại sao ta không tách riêng ra thành lập một tổ chức mới, trên dưới thống nhất một thể? Đúng là ta hoàn toàn có năng lực ấy, và tổ chức chắc chắn sẽ đứng vững trong nơi mưa gió Zero này, nhưng mục đích của ta không phải là hô mưa gọi gió, đem ánh sáng chiếu lên mặt mình, ta tự nhận mình không thích hợp làm thủ lĩnh.
Mad cũng vậy, hắn mặc dù không quá ưa ta, nhưng lại rất cần một người có khả năng giải quyết nhiều vấn đề ngoại giao cần sự khéo léo. Mà bản thân hắn không dám chắc mình mạnh hơn ta nên chưa dám có suy nghĩ ngồi lên tất cả...
Dương Tuấn Vũ vừa đi vừa lắng nghe Yon nói, hắn không rõ vì sao lão ta lại nói ra những điều n·hạy c·ảm này, nhưng hắn biết Yon muốn hắn vững chắc ở phe của lão. “Được. Tạm thời cứ vậy đi.” Hắn không muốn nhúng tay vào màn tranh đấu nội bộ, chỉ cần khi đạt được mục đích, hắn sẽ rời khỏi nơi đấu đá liên miên này.
- Mấy tên khốn kiếp, thả chúng tao ra !!!
Đi qua từng khu ngục giam, âm thanh phẫn nộ, tức giận kèm theo từ ngữ ô uế được ném về phía đoàn người tham quan, Yon vẫn miệt mài nói, Dương Tuấn Vũ cũng chỉ liếc qua một chút rồi lười đáp lại mấy lời này. Chẳng qua, khi đi tới gần cuối ngục giam, mấy âm thanh chửi bới này đúng là có chút quen tai.
Thấy hắn dừng bước, Yon cũng im lặng nhìn theo, âm thanh đột nhiên biến mất, mọi thứ thật ... quá im lặng.
Đương nhiên, lão nhận ra không phải bọn chúng sợ gì một lão già sắp c·hết như mình, cái khiến chúng câm nín chính là người thanh niên trẻ này. Nhớ ra điều gì, lão nói:
- Sau khi tìm được cậu ở trên cầu, người của chúng tôi ở ngoài phái đi tìm cậu và cô gái này đã nhìn thấy bọn chúng. Từ dấu vết, họ đoán đám người này đã từng chiến đấu với cậu nên bắt về đây. Thời gian vừa qua hai người khá bận rộn trị thương, tôi chưa thông báo, giờ vừa khéo gặp lại. Nói đi, cậu muốn chúng c·hết thế nào?
Dương Tuấn Vũ có chút khó hiểu, theo những gì hắn cảm nhận được ngày trước, ba kẻ này vốn rất mạnh, sao lại ra nông nỗi này, chẳng lẽ nói đám người đi tìm họ có sức mạnh siêu khủng kh·iếp? Không đúng. Ba kẻ này chỉ sợ không quá kém, nếu cấp bậc Vương đi bắt thì may ra, đám lính thường còn lâu mới tóm được họ.
“Ánh mắt nhìn mình kia là sao?”
Dương Tuấn Vũ thấy ba đôi mắt trợn trừng, toàn thân run lên, cả ba cùng lùi lại sát vách tường, vậy mà chân vẫn cố lùi tiếp.
Xoa xoa mặt, hắn quay sang hỏi Rin:
- Mặt anh có gì à?
Rin lắc đầu, chỉ là thái độ căng thẳng. Chợt, cô nhớ ra bộ dạng của Tuấn Vũ ngày đó, hình ảnh ấy đúng là rất dọa người. “Ba kẻ này chẳng lẽ bị anh ấy dọa sợ tới mức này rồi?”
- Họ hình như rất sợ anh.
- Anh?
Dương Tuấn Vũ chỉ vào mũi mình, cằm hất lên hỏi:
- Ba ngươi còn muốn chiến một trận sao?
Ba kẻ lem nhem trong ngục lắc đầu quầy quậy, chân run sụp xuống, đầu dập xuống sàn đá “rầm rầm” miệng liên tục kêu rên:
- Tha cho tôi ... Tha cho tôi...
Yon đương nhiên nhận ra lai lịch ba kẻ này, chúng vốn là thế lực có chút danh tiếng, mặc dù không phải đối thủ của Cửu Giới nhưng bên ngoài cũng là hô mưa gọi gió một vùng, tâm thế thủ lĩnh ắt phải có, không biết tên này đã làm gì mà chúng s·ợ c·hết kh·iếp như vậy? Yon không khỏi nhìn kỹ thêm kẻ đứng bên cạnh mấy lượt.