Chương 71: Vì Em
Dương Tuấn Vũ nhíu mày, bọn chúng rốt cuộc đã gặp chuyện gì mà biến thành bộ dạng thế này?
Nhìn ánh mắt sợ hãi xuất phát từ nội tâm, Tuấn Vũ dám chắc chúng không phải đóng kịch.
Chuyến thăm quan nhà giam bị dừng giữa chừng do Yon có việc, lão hẹn hôm sau lại dẫn hai người đi. Nhưng Dương Tuấn Vũ từ chối, nhân tiện có Yon còn ở bên, hắn nói thẳng với tên cai tù Garrick rằng hôm khác sẽ đến. Garrick thấy Đại Pháp Sư đích thân che chở cho Vương mới thì đương nhiên không dám tiếp tục làm khó dễ, hắn còn nịnh nọt hôm sau bọn họ tới, hắn sẽ dẫn mọi người đi tiếp.
Ra khỏi Đại Tử Ngục, Rin quan sát xung quanh một chút rồi khẽ nói:
- Có lẽ … là do chúng bị hình dạng khi đó của anh làm hoảng sợ.
- Anh khi đó đáng sợ vậy sao?
Rin không đáp, nhưng trong ánh mắt rõ ràng có một tia lẩn tránh.
Chợt Rin bị hắn ôm chặt vào lòng, cảm giác ấm áp, nghe tiếng tim đập từ lồng ngực rộng lớn, cô bất giác rơi lệ.
Vỗ vỗ lưng cô gái nhỏ, cằm gác lên mái tóc thơm mùi oải hương:
- Anh sẽ không biến thành bộ dạng như vậy nữa, em yên tâm.
Cái đầu nhỏ dụi dụi trong ngực, đôi mắt lóng lánh ánh nước, Rin nở nụ cười nhẹ:
- Em không sợ, anh biến thành hình dạng ra sao em không quan tâm, nhưng em không chịu được việc anh quên mất em, không nhận ra em. Anh có hiểu cảm giác khi đó đau đớn tới mức nào không?
Vuốt mái tóc cưng chiều vô hạn, hai tay giữ lấy đôi gò má hồng phấn, áp trán vào trán cô, hắn nói:
- Đời này anh không thể quên được em mất rồi. Nếu kẻ đó còn tới, anh sẽ làm mọi cách để nó cút đi. Aiko, nhìn em ngất đi, anh thực sự cảm thấy sống không bằng c·hết.
- Ba hoa.
Rin nhoẻn miệng cười mắng, chỉ là nụ cười như hoa khoe sắc chợt khựng lại, bờ môi non mềm nhỏ nhắn bị bao trùm lấy, hàm ngọc khẽ mở ra, chiếc lưỡi nóng bỏng theo đó t·ấn c·ông vào, cuốn chặt chiếc lưỡi thơm ngọt khiến tâm trí Rin như bay mất, từng động tác non nớt đáp lại.
Nụ hôn kéo dài không rõ bao lâu, Rin cố gắng đẩy vai hắn ra, gương mặt xinh xắn đỏ bừng, đồi ngực phập phồng, giọng nói đứt quãng:
- Anh … còn đang ở ngoài.
Nhìn hình bóng ngượng ngùng của cô, lý trí Dương Tuấn Vũ càng bị che mờ, hắn không cho cô phản ứng, đôi tay cường tráng bế bổng cô lên, thoắt cái đã dậm chân biến mất.
Vẫn căn nhà ấy, vẫn cảnh vật ấy, nhưng nay cả hai đã thay đổi quan hệ, mọi thứ bình dị thoáng chốc trở lên ấm áp lạ thường.
Trên chiếc giường lông thú trắng muốt, cô gái nhỏ ngại ngùng che mặt, làn da phút chốc ửng hồng. Rin không biết rằng, những hành động ngây thơ như thế càng khiến nam nhân mất kiểm soát.
Bờ môi nhanh chóng bị chiếm lấy, Rin chưa hết ngây ngất bởi chiếc lưỡi tinh quái của hắn, thì bờ eo, thắt lưng nhỏ nhắn đã bị đôi tay điêu luyện vuốt ve tới, cả người cô như có từng luồng điện chạy dọc theo từng động tác của hắn, nhịp thở bất giác trở lên r·ối l·oạn.
Cảm nhận làn da non mịn như lụa, đàn hồi như nhung, Dương Tuấn Vũ cảm giác toàn thân sôi sục.
Trang phục nhanh chóng được cởi bỏ, nhìn cơ thể hoàn mĩ trước mắt, hắn thấy mình không thể đợi thêm một giây nào nữa.
Từng tấc da, tấc thịt, hắn đều chiếm giữ, Rin như con rắn nhỏ uốn éo, miệng anh đào không tự chủ phát ra những thanh âm tiêu hồn.
Cả hai tan vào nhau, tâm hồn, thể xác, mọi thứ giao hòa, mọi khó khăn, vất vả, mọi phiền muội trong cuộc sống trong phúc chốc hoàn toàn tan biến, chỉ còn tình yêu thăng hoa tồn tại trong tâm hồn hai người.
…
Không biết đã qua bao nhiêu lần cao trào, Rin sơ lụi nằm gọn trong lồng ngực hắn như con mèo nhỏ. Vuốt bờ lưng trần đẫm mồ hôi, hắn hôn vào trán cô, phả vào tai cô thứ hơi nóng len lỏi vào tâm trí Rin:
- Anh yêu em.
Con mèo nhỏ vươn chiếc cổ nhỏ nhắn có vài vết đỏ sau cuộc chiến khi nãy hôn lên bờ môi hắn:
- Em yêu anh.
…
Sáng hôm sau, cô mở mắt, ánh sáng từ cửa sổ chiếu lên gương mặt xinh đẹp nay có thêm nét quyến rũ của nữ nhân. Những ký ức ngọt ngào đêm qua lần lượt lướt qua trong đầu, cô khẽ cười, tới khi quay sang bên cạnh thấy chiếc giường trống trơn, cô chợt sợ hãi, vùng dậy, mày liễu khẽ nhíu lại vì cơn đau từ phía dưới truyền tới. Cắn môi, khoác lên mình chiếc chăn mỏng, cô cố bước đi.
Mở cửa phòng ra, tiếng gọi thanh thúy mang theo sự lo lắng vô tận vang khắp gian nhà:
- Tuấn Vũ?
- Anh ở đâu?
- Anh đâu rồi?
- Đừng bỏ em ở lại.
Dương Tuấn Vũ đang làm bữa sáng nghe tiếng Rin gọi, vội vàng đặt muôi, thìa xuống chạy tới thấy Rin đang dựa vào cửa, gương mặt đẫm lệ. Hắn cuống lên chạy tới ôm lấy cô.
- Sao vậy? Anh đây. Anh đang làm bữa sáng, em sao không ngủ thêm chút nữa.
Rin không đáp, cô chỉ ôm chặt lấy hắn, Dương Tuấn Vũ giờ đã hiểu cô sợ điều gì, trong lòng cảm thấy chua xót.
- Anh rồi sẽ rời khỏi đây đúng không?
Hắn rất muốn nói “không” nhưng tâm trí không cho hắn nói dối.
- Ừ.
Rin nghe vậy nước mắt càng nhiều, mọi thứ vốn rõ ràng chợt nhòe đi vì những giọt lệ.
Thấy cô khóc thương tâm, đôi tay siết lại, khàn khàn nói:
- Em đi cùng anh chứ?
- Được sao? Em sinh ra đã ở đây, mặc dù nó không có nhiều thứ tốt lành, nhưng em không thể rời bỏ gia tộc, chỉ cần một ngày nó tồn tại, là tộc nhân, em phải bảo vệ nó.
- Nếu có người bảo vệ nó an toàn thì sao? Anh nghĩ cha em không muốn con gái mình phải hi sinh, từ bỏ hạnh phúc của mình.
Rin không đáp, cô biết hắn không thuộc về nơi này, hắn nhất định sẽ đi. Ra khỏi đây, anh ấy còn gia đình, còn những người phụ nữ khác, liệu sẽ vì một nhành hoa dại ven đường mà dừng lại sao? Điều đó là không thể.
Khi tình cảm đã chạm tới tình yêu, nếm trải hạnh phúc say đắm, những thứ vốn chỉ mong được làm một lần lại khiến người ta khao khát, nhưng sự tham lam rất nhanh bị hiện thực tàn khốc đánh vỡ.
Dương Tuấn Vũ thấy Rin không đáp thì biết cô không tin mình có thể làm được điều đó. Đúng vậy, gia tộc Yamamoto mặc dù hiện tại vẫn xếp vào hàng ngũ đại gia tộc, nhưng sự suy yếu đã xâm lấn toàn bộ từ ngoài vào trong, ở một nơi người ta chỉ ham muốn quyền lực, thế lực thì kết cục báo trước chính là suy vong, bị thời gian xóa bỏ.
- Aiko!
Hắn giữ lấy gương mặt cô, hôn lên từng giọt lệ, cuối cùng cắn lên đôi môi đỏ làm cô khẽ kêu lên vì đau. Đôi mắt mơ màng nhìn hắn.
- Tin anh được không?
Rin nhìn vào mắt hắn, cô chợt thấy được sự tự tin rất lớn, phút chốc ngạc nhiên khiến cô không tự chủ gật đầu.
Bàn tay lớn có chút thô ráp vò vò mái tóc ngắn, ngón tay véo lên gò má láng mịn:
- Mặc kệ em có tin hay không. Gia tộc của em, anh sẽ tìm cách lưu giữ, cái giá phải trả đó chính là “Em nhất định phải đi theo anh tới cùng!”
Rin bị sự bá đạo của hắn mà bật cười. “Đúng vậy, dù sao số mệnh gia tộc đã suy yếu, mày nên tin anh ấy thêm một lần”. Nhìn hắn nhếch mép cười gian, đôi tay nhỏ đấm vào ngực hắn, mọi muộn phiền vì thế mà giảm đi nhiều.
- Đi, mèo con mau rửa mặt còn ăn sáng.
- Ừm.
Rin gật đầu, đưa tay lau nước mắt, cô chống tay đứng dậy, mặt mũi khẽ nhăn nhó.
Dương Tuấn Vũ hiểu ra, hắn vỗ ót mình:
- Anh quên mất em hoạt động không tiện.
- Aaa!
Nói xong không cho cô thời gian hiểu được, hắn choàng tay bế bổng cô lên, Rin bị bất ngờ kêu toáng lên. Thấy sự bất tiện của mình bị hắn đoán ra được, mặt cô đỏ lên, nhe răng cắn vào vai hắn.
- Em sinh năm con chó sao?
- Hừ. Em bị như vậy còn không phải do anh bắt nạt? Thứ đó … anh … em …
Rin không biết nói sao, gương mặt đỏ như gấc, miệng vừa cắn tay vừa cấu véo.
- Đừng nghịch nữa nếu không em sẽ hối hận.
Rin mặc kệ lời cảnh báo, trái tim nhỏ vì lời hứa của hắn đã vui lên nhiều, hắn càng cảnh cáo cô càng lấn tới.
- Đừng cầu cứu, em đã hết cơ hội.
- Aaa…
Dương Tuấn Vũ áp cô sát vào tường, đôi môi hơi cong cong khiêu khích lập tức bị t·ấn c·ông, hơi thở cô gái đầy tuổi xuân lập tức như bị hút mất. Bàn tay thuận lợi tiến vào, đôi thỏ trắng mềm mại bị nhào nặn không rõ hình dạng.
- Ưm…
Đôi mắt Rin phủ bở màn sương, mê ly ngây ngất trước sự x·âm p·hạm của hắn, cơn đau truyền tới làm cô tỉnh táo lại, nhưng sự t·ấn c·ông với tiết tấu kì lạ làm lý trí cô bị giam cầm, cổ họng không tự chủ phát ra những thanh âm đầy dụ hoặc.
Tới khi mọi thứ xong xuôi, quần áo thẳng thớm ngồi trên bàn ăn, mặt trời đã tới đỉnh đầu. Rin vừa ăn vừa nhìn hắn bằng ánh mắt oán trách, còn hắn thì cười nắc nẻ đầy bỉ ổi.
- Anh như vậy thì ai chịu được? Mấy người đó còn không bị anh làm mệt c·hết?
Dương Tuấn Vũ nhếch mép cười, về khoản này hắn vô cùng tự tin.
- Sau này em nghĩ chúng ta có nên thử …
- Không.
Rin lắc đầu quầy quậy, mặt cúi gằm, chỉ là chiếc cổ đỏ bừng làm hắn bật cười. Cô gái này luôn có một nét ngây thơ không thể chối bỏ, nó như liều thuốc độc làm người ta yêu thich không dứt ra được.
Ngồi xúc từng thìa chầm chậm, Rin khẽ hỏi:
- Anh có nhớ họ không? Em biết, anh rất nhớ, có lẽ họ cũng đáng nhớ anh lắm. Chúng ta cần sớm thành lập một đội quân của riêng mình. Anh yên tâm, em sẽ không cản đường anh.
Dương Tuấn Vũ làm sao không nhớ gia đình mình, nghĩ tới gương mặt đầy tình yêu thương của vợ, hắn hít sâu một hơi kìm nén cảm xúc như muốn phun trào.
- Đội quân này sẽ giúp em bảo vệ gia tộc, sẽ giúp anh giải quyết món nợ với Đường gia, nếu cô ấy còn sống, anh sẽ dùng nó cày xới từng tấc đất, bới từng ngọn cỏ cũng phải tìm ra.
Đôi mắt mông lung nhìn vào khoảng không, Rin khẽ lẩm bẩm:
- Em thật ghen tị với cô ấy, nhiều lúc em nghĩ, nếu mình biến mất anh có làm vậy không?
Bàn tay bị siết lại đau đớn, Rin tỉnh lại từ trong suy nghĩ thì nghe hắn nói:
- Nếu em biến mất, anh sẽ hủy diệt những kẻ có liên quan, lật tung tất cả lên cũng phải tìm ra em. Aiko, em đừng mong thoát khỏi tay anh.
Nghe hắn nói bá đạo như thế, Rin cắn môi gật đầu:
- Anh yên tâm, em sẽ không khiến anh thêm lo lắng. Giây phút em tỉnh lại, nghe lời chị Faith kể, em biết tình cảm của mình đã trao đúng người. Nữ nhân vốn là thứ sinh linh yếu đuối, vẻ mạnh mẽ bên ngoài chỉ là lừa gạt người khác, sâu bên trong trái tim vô cùng dễ vỡ. Ai rồi không phải c·hết đi, hóa thành đất, thành bụi, nếu đã vậy, một khi tìm được người khiến tâm hồn mình rung động thì sẽ không ngại ngần trao đi.
Hơn ai hết, là một sát thủ g·iết rất nhiều người, em chẳng dám nghĩ về một kết cục tốt đẹp, nhưng ông trời đã ban cho em một người tốt để em yêu, càng tuyệt hơn khi người đó cũng yêu em. Tuấn Vũ, kiếp này có anh dù chỉ trong giây phút ngắn ngủi, em cũng mãn nguyện.
- Ngốc lắm. Em có biết anh từ một kẻ kém cỏi đi được tới ngày hôm nay là vì điều gì không?
Thấy cô lắc đầu, hắn cười nhẹ:
- Là vì gia đình, vì người anh yêu, vì em, anh sẽ không để họ bị tổn thương nếu anh còn lại một hơi thở. Địa vị, quyền lực, danh vọng? Tất cả những thứ đó chỉ là công cụ để anh bảo vệ được người mình yêu.
…