Chương 72: Không Trộm Được Thóc Còn Mất Nắm Gạo
Khi quay lại ngục giam, ba kẻ kia vẫn còn vô cùng sợ hãi, theo lão Yon nói, bọn họ bị thứ tà khí kia xâm thực làm ảnh hưởng thần trí, Rin nếu không do hắn dùng Ki có tính khắc chế hắc ám cầm cự thì có lẽ cũng trở nên như vậy rồi.
Đây có lẽ là cách lý giải tốt nhất cho thái độ của bọn chúng, đồng thời hắn cũng thầm thở phào may mắn vì Rin không có bộ dạng như thế. Đương nhiên, phần ân tình của Yon và Gray có cơ hội hắn sẽ trả.
Về Cửu Giới, tổ chức này đã giúp hắn khá nhiều, bản thân hắn hai năm qua đều không làm ra hành động gì phục vụ tổ chức, điều này làm hắn có chút áy náy khi họ vẫn đối xử với hắn khá ân cần và nhiệt tình.
Đương nhiên, hắn cũng chẳng ngây thơ cho rằng họ là bồ tát, làm việc thiện không cần báo đáp. Cửu Giới có mục tiêu riêng của mình, chẳng qua họ đang cho hắn nhận lợi tức trước, với tính cách của Dương Tuấn Vũ thì không lo lúc g·ặp n·ạn không nhận được giúp đỡ. Hai bên kết nối với nhau bằng sợi dây lợi ích. Loại kết nối này hắn không cảm thấy có gì sai, mọi mối quan hệ bên ngoài dù theo cách nào đều không thể thoát lợi ích đi kèm, nếu không có, sóng gió ập tới, mọi người sẽ lập tức tan rã, không có lợi ích ai thèm liều mạng đi cứu?
Nhìn ba kẻ run rẩy trong ngục, Dương Tuấn Vũ ra hiệu cho Garrick mở cửa ngục giam làm hắn chần chừ mãi không quyết được. Thấy vậy, Tuấn Vũ nhíu mày:
- Đối với ngươi, ta là gì?
Garrick cắn răng đáp:
- Ngài là Thập Vương, là người có quyền hạn lớn ở Cửu Giới Thành.
- Ừ. Vậy sao lời ta nói ngươi không để vào tai?
- Việc này... Không phải thần không để lời của ngài vào tai, mà ba tên này được liệt kê vào danh sách t·ội p·hạm nguy hiểm cấp A, nếu không có chỉ thị ban xuống thần không được phép thả chúng ra.
- Cần chỉ thị của Mad?
- Ít nhất cần 2 Vương đồng ý ạ.
- Như vậy? Được rồi, không làm khó ngươi.
Garrick lau trộm mồ hôi lấm tấm nơi trán, nhưng bên tai lập tức vang lên âm thanh làm hắn cứng người:
- Mở ra đi, có ta ở đây rồi, bọn chúng có chạy cũng chẳng thoát.
Nhìn Gray bước tới, Garrick thở dài, hắn biết hôm nay không thể không mở cửa ngục rồi, chỉ là trước khi mở hắn khẽ đánh mắt cho một tên lính gác, tên này hiểu ý nhanh nhẹn lui xuống.
Dương Tuấn Vũ quay sang khẽ gật đầu coi như cảm ơn, Gray gật đáp lại, tay lăn phật châu, miệng lẩm bẩm Phạn Ngữ, thứ ánh sáng nhu hòa bao trùm lấy mấy người, không gian trong ngục tối theo đó sáng lên rất nhiều.
Gray định nói gì đấy thì thấy tên bên cạnh đã bước vào trong, hắn quýnh lên:
- Này, ngươi chui vào đó làm gì? Đừng để bọn chúng bắt làm con tin chứ?
Nhưng vừa hỏi xong, hắn liền thấy ba tên kia sợ hãi hét ầm lên, hai lớn một nhỏ vậy mà chạy tít vào góc phòng, toàn thân run rẩy. Nheo mắt lại, trong con ngươi sáng lên kỳ lạ, những thứ giả dối, mê hoặc đều không giấu nổi đôi mắt ấy. Nhưng kiểm tra qua vài lần, nhận thấy bọn chúng không hề giả tạo, hắn bất giác hỏi:
- Ngươi đã làm gì để Tam Vương của Hội Tam Hoàng hóa thành bộ dạng thê thảm như vậy?
Dương Tuấn Vũ không nói, bọn chúng càng lùi lại hắn càng lấn tới, đến khi cả ba xơ lụi một chỗ, toàn thân bất lực thì đột nhiên đánh vào mi tâm mỗi kẻ một đòn. Tin tức hắn thăm dò được khiến hắn nhíu mày.
Rin bước tới:
- Thế nào rồi? Bọn chúng còn cứu vãn được không?
Mặt hắn ngưng trọng, giọng nói có chút chần chừ:
- Không dám chắc. Thời gian bị ảnh hưởng quá lâu, ngay cả phục hồi chỉ sợ tâm trí vẫn bị liên lụy, chẳng biết sẽ biến thành bộ dạng gì.
Gray tò mò chỉ vào ba kẻ thảm hại dưới đất:
- Sao thế? Bọn chúng t·ruy s·át ngươi một năm trời, phái tới bao nhiêu sát thủ hàng đầu làm hai ngươi bao phen suýt m·ất m·ạng, vậy mà còn có lòng vị tha? Nam mô a di đà phật, thiện tai thiện tai, không ngờ ở đây còn có một vị bồ tát sống.
Dương Tuấn Vũ nghe hắn ví von thì cơ mặt khẽ giật giật:
- Tôi không tốt như anh nghĩ, chẳng qua có việc cần dùng bọn chúng, nhưng xem ra rất khó để làm chúng trở lại như trước.
- Điều này chưa hẳn. Xác suất mặc dù không cao, nhưng vẫn có một cách, chỉ là cứu ba kẻ địch liệu có phải sự lựa chọn nên làm không?
Thấy hắn nói vậy, Tuấn Vũ vội kéo áo hắn nói:
- Có việc rất cần bọn chúng mới làm được. Anh phải giúp tôi chuyện này.
Gray xoa xoa cái đầu trọc:
- Việc này có lẽ còn cần lão Yon ra tay.
- Không cần, ta sẽ giúp.
Thân hình yểu điệu khẽ bước ra từ không gian trước mặt, Faith vẫn như vậy, đi xuyên qua không gian như việc vốn có làm Dương Tuấn Vũ có chút ghen tị. Nhưng người ta đến giúp thì tuyệt đối không thể làm mất lòng được. Hắn biết, Faith chịu tới có lẽ là do Rin cất công nhờ vả một phen.
Thấy ánh mắt có ý cười của nàng, hắn biết mình đã đoán đúng, hai tay đi tới chắp lại, đầu hơi cúi:
- Cảm ơn cô.
Faith lách ra khỏi cái cúi đầu của hắn, cô hừ một tiếng:
- Ta không phải tới giúp ngươi mà là giúp em ta.
Dương Tuấn Vũ cười cười không phản đối, giúp hắn hay giúp Rin chẳng phải đều giống nhau, sao phải so đo với nữ nhân.
Faith quay lại nhìn Garrick nói:
- Ngươi trở lại tuần tra, nơi này không còn cần ngươi nữa. Ừ. Nhớ bảo đám lính gác đứng cách xa một chút.
Garrick gật đầu như gà mổ thóc, miệng cam đoan:
- Rõ. Tôi sẽ đi làm ngay!
Đợi tiếng bước chân xa dần, Faith lúc này mới đánh giá kĩ hơn tình trạng ba kẻ trước mặt, mày liễu nhíu lại:
- Ngươi nên xác định tâm lý bọn chúng không trở lại được như xưa.
- Được, điều này tôi không trách, dù sao bọn chúng đã t·ruy s·át tôi suốt bao nhiêu ngày tháng, nói không căm giận là nói dối, ngày hôm nay chính là h·ình p·hạt của chúng. Nếu sau khi cứu vãn, ký ức phục hồi, bọn chúng còn không biết điều thì tôi sẽ lập tức g·iết!
- Ừ.
Faith thấy hắn khí thế thô bạo thì biết hắn không nói đùa, kẻ này được một thời gian đã tiến bộ không ít rồi. Tốc độ này thật đáng sợ.
Mặc kệ ba kẻ lú dú trong góc, Faith nâng quyền trượng, tay tung bột phấn lấp lánh như pha lê, rồi vẽ lên mặt đất từng ký hiệu và ký tự kì lạ.
Nét cuối cùng đã thông, các chữ và ký tự kia đột nhiên sáng lên, các vòng tròn ma thuật lớn nhỏ bện chặt lại, tỏa ra một loại năng lượng bí ẩn.
Gray nhanh nhẹn đã xách một tên ném vào, Dương Tuấn Vũ khi này mới tỉnh lại, hắn và Rin túm lấy hai tên còn lại quăng vào trung tâm vòng tròn ma thuật.
Faith và Gray có lẽ đã từng phối hợp với nhau, đặc biệt là loại pháp thuật có ma pháp, tên cuối cùng vừa ném vào, cả hai lập tức chắp tay, các ngón liên tục biến ảo, lúc gấp lúc duỗi, lúc hợp thành hình vòng tròn, khi hợp thành hình lục giác, hình sao năm cánh.
Đồng thời, miệng lập tức lẩm nhẩm, vòng sáng bao trùm ba người ngày càng thịnh, trong vô hình có tiếng thét thảm kỳ quái giống như không thuộc về thế giới này lần lượt thời gian bị niệm hóa, tịnh hóa, biến mất.
Dương Tuấn Vũ không biết ma pháp, hắn thấy hai người nỗ lực t·ấn c·ông thì cố gắng truyền Ki của mình vào trung tâm trận pháp, gia cố nó, kèm theo các đòn niệm phép xuất hiện thêm hiệu ứng thanh tẩy, tăng phúc, đẩy mạnh tốc độ trục xuất thứ ma khí màu đen.
Trong khoảnh khắc thứ tà khí bị xua tan tới cực hạn, Dương Tuấn Vũ đột nhiên cảm thấy trong cơ thể mình biến đổi, giống như có một thứ gì đó muốn bay ra để cứu rỗi ba kẻ kia, đúng hơn là cứu rỗi thứ hắc ám xâm nhiễm ba kẻ kia khỏi kết cục tuyệt diệt.
Khi đó, Dương Tuấn Vũ chợt nảy ra một ý tưởng, Ki trong Đan Điền được vận chuyển tới tất cả các huyệt đạo và đường kinh, làm chốt ngăn chặn thứ hắc ám định chui ra, đồng thời năng lượng tinh thần mang theo ý chí của hắn từ Tử Phủ theo dòng Ki truyền vào vòng tròn ma thuật.
Không ai biết trong cơ thể hắn cũng đang xảy ra một trận giao phong, thứ hắc ám vốn định cứu viện nhưng bị Tuấn Vũ phát hiện và chặn lại nên không thể làm gì hơn ngoài quay trở lại, lẩn trốn bên trong. Vào khoảnh khắc đó, hắn nhận ra, chỉ cần mình không bị mất đi lý trí thì có thể trấn áp, không cho thứ ma quỷ này c·ướp đi quyền chỉ đạo thân thể. Nhưng, thứ tà ác đó như con rắn độc nấp trong bụi cây, không thể biết lúc nào mình buông lỏng nó sẽ nhảy ra cắn một cái chí mạng.
Trong lúc hắn còn đang lo nghĩ đối pháp lâu dài, bên kia hai người đã hoàn thành nghi thức ma pháp cấp cao, sự chú ý của họ đang tập trung vào ba kẻ trước mặt.
Trên gương mặt, Dead Violin, White Rose và LiLy đã có nhiều thêm các nét biến hóa, không chỉ còn một sắc thái sợ sệt như trước, điều này chứng tỏ chúng đang hồi phục lại ký ức của mình, nhưng hồi phục tới đâu thì không ai rõ. Vì thế, tinh thần mọi người đều tập trung lại sẵn sàng giao đấu, ai mà biết bọn chúng nghĩ ngợi cái gì, sau đó có điên cuồng trả thù hay không?
Dương Tuấn Vũ cũng tỉnh lại từ trong suy nghĩ của mình, đôi mắt nheo lại nhìn chằm chằm vào bọn chúng. Bây giờ, không có sức mạnh của ác quỷ giúp đỡ, nhưng hắn tự tin mình không đánh lại vẫn có sức thoải mái rời đi. Chưa kể trong tay hắn còn nhiều con át chủ bài, mà hai chiêu Apollo dạy hoàn toàn có thể g·iết kẻ có cấp cao hơn mình.
Tại thời điểm này, từng phút trôi qua căng thẳng vô cùng. Cỡ hơn 10 phút, ba kẻ vốn nằm một góc khi trước chợt đứng thẳng lên, nhìn thảm trạng của mình, lại nhìn khung cảnh và con người trước mặt thật lâu không nói.
Faith nhận ra sự lưỡng lự của bọn chúng, cô lên tiếng:
- Ba ngươi đã được chúng ta hóa giải thứ tà ác xâm thực tâm trí, nói đúng ra là cứu các ngươi một cái mạng. Chuyện này chưa nhắc tới, hiện giờ có thể nói lý do vì sao các ngươi t·ruy s·át một Vương của Cửu Giới chúng ta hay không?
Dead Violin nhíu mày:
- Theo tin tình báo ta điều tra, lai lịch hắn rất mơ hồ, từ khi nào lại thành một Vương của Cửu Giới các người? Nếu hắn có một chỗ dựa như vậy, Hội Tam Hoàng chúng ta đương nhiên không rảnh rỗi t·ruy s·át.
Faith cũng không phải là người không nói lý:
- Lúc trước quả thật hắn chưa được phong Vương, nhưng chắc chắn là người của Cửu Giới bọn ta, với khả năng tình báo của đội sát thủ lớn nhất Zero, không có lý người không biết. Theo ta thấy, rất có thể các ngươi biết được lai lịch của họ, thấy họ chẳng có bao nhiêu vai trò trong Cửu Giới, lại mang trên mình các loại v·ũ k·hí cực phẩm nên nổi lòng tham, t·ruy s·át rồi lại t·ruy s·át, tới cuối cùng, thậm chí ba ngươi còn bỏ luôn danh tiếng Tam Hoàng, nhảy ra đuổi g·iết mấy kẻ vô danh. Thật buồn cười, Vua sát thủ các ngươi nghèo tới mức vậy sao?
Mặt Tam Hoàng khẽ co giật không phản bác, bởi vì chúng biết nói dối sẽ không qua được mắt của Gray, tên khốn này chẳng biết tại sao rảnh rỗi chạy tới đây làm họ không bịa được một lý do có lợi.
Cuối cùng, Dead Violin thở dài:
- Được rồi, lần này chúng ta nhận sai, khi trở về ta sẽ bồi thường cho Cửu Giới.
Faith nở nụ cười nhạt:
- Hi vọng các lễ vật mà bọn ngươi mang tới xứng đáng với giá trị ba cái mạng của Tam Vương hội Tam Hoàng. Ừm, để cho chắc chắn, hai ngươi các ngươi đi trước, Dead Violin, ngươi ở lại đây uống chút trà coi như làm khách được chứ?
Dead Violin mặt âm trầm tới mức đáng sợ, nhưng ai bảo mình rơi vào tay bọn chúng, ba người nếu toàn thân khỏe mạnh thì không tới mức chẳng chạy thoát được, chỉ là hiện giờ sức mạnh bị hao tổn quá nhiều, cơ thể bị thứ tà ác kia xâm thực gây tổn thương nghiêm trọng nên không thể không thỏa hiệp. Chẳng qua, lần này không trộm được thóc còn mất nắm gạo làm hắn đau đớn vô cùng.