Vạn Biến Hư Ảo

Chương 77: Những Viên Ngọc Thạch Xinh Đẹp




Chương 77: Những Viên Ngọc Thạch Xinh Đẹp
Trụ sở Liên Minh Công Hội Thiên Thánh Giáo nằm ở chính giữa dãy Thiên Địa U Minh Sơn Mạch, diện tích hơn 1000Km xung quanh địa điểm trung tâm ấy được họ cải tạo hoàn toàn cảnh quan, xen giữa sự hùng vĩ của núi rừng, thác bạc chính là các tòa cung điện cùng quần thể khu dân cư là gia đình của những thành viên trong Liên Minh.
Hệ thống núi cao hơn 10.000 mét được phân chia thành nhiều cấp bậc, song để chú ý tới chính là tòa tháp đôi cao hơn 1000 mét được thiết kế nguy nga, tráng lệ như một vua- một hậu đứng song hành trong đất trời rộng lớn.
Quảng Trường Thiên và Cung Điện Thánh là phần ở chính giữa, nối liền hai tòa tháp đôi này đủ nói lên ý nghĩa quan trọng của hai địa điểm này đối với Liên Minh rất lớn.
Quảng Trường “Thiên” là nơi tổ chức các cuộc lễ hội lớn đầu năm của Công Hội, nó có sức chứa được 10.000 chỗ ngồi. Trong khi đó, Cung Điện Thánh là nơi tổ chức các cuộc họp tối cao của Liên Minh. Người mạnh nhất của Công Hội đương nhiên là Hoàng Đế và Nữ Hoàng, nhưng các quyết định của Liên Minh lại không hẳn chỉ do hai người họ biểu quyết mà đa phần đều dựa trên ý kiến thống nhất từ Hội Đồng làm ra, tuy vậy, sức nặng lời nói của hai người có địa vị tối cao thường đã chiếm quá nửa.
Con cái của Hoàng Đế và Nữ Hoàng đương nhiên chính là hoàng tử và công chúa, chỉ là hai người họ không có con trai, Họa Y công chúa chính là đứa con độc tôn của hai người đủ nói lên địa vị của nàng trong Liên Minh rất quan trọng.
Người ta đồn rằng, da nàng mịn như nhung, trắng như tuyết, mắt phượng mày ngài, răng trắng như ngọc, một nụ cười đủ để bất cứ nam nhân nào cũng nguyện ý tùy nàng sai khiến. Nói Họa Y là tiên nữ giáng trần giống như là nói tới nguồn gốc xuất thân của nàng vậy.
Tuy vậy, Họa Y không vì gia thế hiển hách mà kiêu ngạo, ham chơi, ngược lại, nàng rất chăm chỉ nghiên cứu võ thuật, nghiên cứu kiến thức. Hai nơi mà người ta có thể tìm thấy nàng chính là võ trường và thư viện.
24 tuổi đã đạt tới cấp Độ Đại Công Tước, đủ mình sánh vai với các cường giả là gia chủ các gia tộc hiện giờ. Viên Minh Châu ấy là thứ mà người người muốn nắm trong tay. Nhưng, tham vọng nhiều là thế, mà ngược lại không mấy ai dám tới nói: Ta sẽ theo đuổi nàng.
Ngoại hình tiên nữ, xuất thân trên đỉnh nhân gian, đa phần nam nhân đều chỉ dám nghĩ, chứ sao dám đứng ra nói lời lỗ mãng như vậy.

Nhưng những kẻ có dã tâm không bao giờ thiếu, các gia chủ từ nhiều năm trước đã tốn rất nhiều tiền bạc và tài nguyên để bồi dưỡng nên các hậu bối tài nghệ xuất chúng, mĩ mạo tuyệt luân, ngoài việc để truyền lại vị trí gia chủ đời tiếp thì mục tiêu chính là nhắm tới việc thu được Họa Y vào tay.
Đúng vậy, gia chủ kế nhiệm mặc dù quan trọng nhưng quyền lực của chồng Họa Y còn quan trọng hơn. Liên Minh Công Hội là gì? Đó chính là tổ chức có nội lực hùng mạnh nhất cả cõi Zero, một mình nó đủ sức chống lại hàng trăm ngàn gia tộc lớn nhỏ, cứng rắn xen vào giữa trở thành cái chân thứ ba cân bằng thế lực giữa hai phe Chính-Tà đấy. Mà Họa Y chính là đứa con duy nhất của hai vị Hoàng Đế, Nữ Hoàng, hai nhân vật được biết tới là hai người mạnh nhất hiện tại, địa vị siêu quần, có được nàng chính là có được toàn cõi giang sơn.
Phụ nữ đẹp làm đàn ông xuyến xao, phụ nữ đẹp lại có quyền lực càng là ma lực chí mạng đối với bất cứ nam nhân nào.
Hôm nay buổi lễ hội bắt đầu, đi ngự lãm tiện thể mua được vài món đồ thuận tay thì tốt, còn mục đích chính chỉ sợ rằng chúng nam nhân đều muốn được một lần chứng kiến dung nhan như trăng như hoa của cô gái ấy. Đó cũng là lý do mà các lão gia chủ đều mang theo con cháu đắc ý của mình tới tham dự.
Mặc kệ lễ hội là chính hay phụ, Diệt Thiên chỉ quan tâm tới sức hiệu triệu mà Liên Minh đem lại, nhiều người chính là nhiều con dê béo để bắt chẹt, trước mặt người đẹp ngươi còn dám mặc cả? Mặt mũi để đâu? Mà dù cho Họa Y có không trừng mắt nhìn tất cả nam nhân thì ai dám chắc nàng có “thầm” để ý tới mình mà cho binh lính hoặc hộ vệ chú ý hay không? “Mình mặc cả như mua cá ngoài chợ chắc chắn bị nàng xem thường, gạch tên khỏi sổ hồng?” Tâm lý tự ảo tưởng đấy tưởng như vô lý nhưng lại rất hợp lý, đây cũng chính là điều mà các sát thủ thầm cười trộm.
Bọn họ đương nhiên cũng nhăm nhe xem mặt tiên nữ, nhưng trải qua lò luyện ngục trong học viện khiến họ ớn lạnh từ trong tâm, đối với họ tiên nữ có thể cười hay khóc đều được, nhưng chủ tử họ nhíu mày một cái thì mạng họ coi như xong rồi. Họ vẫn còn như như in cái ngày cuối cùng ấy, bài thi cuối cùng để tốt nghiệp họ đã gặp một kẻ thần bí, kẻ này dễ dàng phá giải mọi nỗ lực của họ, đánh tù mọi gai góc của họ, á·m s·át họ cả trăm ngàn lần, khiến họ hiểu thế nào là tuyệt vọng. Tới khi họ bị h·ành h·ạ cho toàn thân xơ lụi, cánh cửa tốt nghiệp bỗng dưng mở ra, họ lơ mơ đi ra ngoài mà không hiểu mình đã được tốt nghiệp hay chưa.
Tới ngày 206 người được gọi tới quảng trường Diệt Thiên, nhìn lên chiếc ghế tối cao của tổ chức, cảm nhận được khí thế ám ảnh của người kia phát ra họ mới giật mình hiểu ra, khi đó, không cần một lời hoa mĩ nào họ cam tâm tình nguyện đi theo người này xông pha một phen chiến tích để đời.
Đúng vậy, từ ngày đó họ mới hiểu thế nào là sát thủ.
Lúc chuẩn bị cho lễ hội mọi người đều không hiểu lắm ý định của chủ tử, tại sao lại tốn quá nhiều báu vật chỉ để nhận được một cái gật đầu của đám Liên Minh và 7 ngày tổ chức sự kiện. Nhưng cứ nhìn vào chân núi kín mít người, đám lọt vào đây được cũng đều là đỉnh cao của các gia tộc, tổ chức hiện thời. Chẳng cần nói nhiều, riêng việc thu thập hình ảnh, thói quen, địa vị của những cá nhân này trong gia tộc họ đã là một nguồn tài liệu cực kỳ khó có được.

Phải biết, tin tức càng riêng tư càng khó lấy được, đương nhiên mức độ quan trọng càng khỏi phải nói. Nếu họ tổ chức ở ngọn Dead Moutain thì chắc được lác đác vài người, đúng vậy, người ta khinh thường chạy tới một nơi khỉ ho cò gáy ấy. Trang phục đẹp? Vũ khí siêu cấp? Họ nói ra thì chỉ nhận được cái bĩu môi dè bỉu, ánh mắt khinh bỉ của người khác mà thôi.
Ngược lại, bỏ ra một chút thịt cho Liên Minh, mặc dù hơi đau một chút, nhưng lời Liên Minh nói ra, dù anh không muốn đi cũng phải cử người đủ bản lĩnh và tầm vóc mà tham dự, mà những người này bình thường chỉ rụt cổ trong hang tu luyện, làm gì có chuyện sát thủ chạy vào dò được mấy tin tức hữu dụng chứ?
Không biết Dương Tuấn Vũ có dự liệu được đám thuộc hạ của mình đang tâng bốc hắn trong tâm trí không, nhưng việc bạo chi cho lần này đã đem cho hắn rất nhiều cái lợi. Quảng cáo mà, việc anh bỏ một ra thuê đài phát thanh thôn xóm làm sao so bì được với bỏ mười ra thuê đài trung ương phát sóng trên truyền hình cả nước? Dù không suy nghĩ quá nhiều nhưng một doanh nhân mà không nhìn ra được cái hiển nhiên này thì không cần kinh doanh gì nữa.
Nhìn dòng người nườm nượp đi tới Quảng Trường Thánh tuy đông mà không mất hàng ngũ, đường xa mà tới nhưng mặt luôn nở một nụ cười nhẹ làm người ta có cảm giác tin tưởng 10 phần, Dương Tuấn Vũ cũng bội phục đám thiện nam tín nữ này được rèn luyện ra được cũng chẳng dễ dàng gì.
Thoáng nhếch mép cười như con sói đói nhìn thấy đám dê béo đưa tới miệng, hắn có chút cảm khái địa vị hiện tại. Chủ tử Diệt Thiên, tiền thân là Hội Tam Hoàng, dù không có bao nhiêu danh uy chấn vũ, nhưng ít nhất hắn đã có một thân phận tạm xem được, chẳng tới mức như lúc trước tới Zero, b·ị b·ắt làm tù binh, b·ị t·ruy s·át như chó nhà có tang, bị sai khiến như nô bộc, làm việc gì cũng phải xem mặt người ta thế nào, không khí ấy hít nhiều một cái là thấy kinh tởm một cái.
Chính thức trở thành một Vương của Cửu Giới nhưng hắn không coi đó là một thực quyền oai phong gì, bởi vì hắn hiểu rõ, mỗi một Vương ngồi được trên ghế đó ngoài sức mạnh được công nhận, đóng góp to lớn cho tổ chức thì chính là trong tay họ nắm được một đội quân cực kì mạnh mẽ. Diệt Thiên tạm thời còn chưa phải vậy, nhưng dưới sự chỉnh đốn của hắn đã manh nha xuất hiện quy củ chỉnh thể, thống nhất, và sự xuất hiện của mười tên thuộc hạ ưu tú giúp hắn có tự tin hơn nhiều.
Đương nhiên, hắn không vì thế mà kiêu ngạo, ngược lại, hắn luôn coi trọng thực lực bản thân, điên cuồng rèn luyện, tạo dựng các địa điểm địa ngục nhân gian trong dãy Dead Mountain (DM) chính là một trong số đó.
Dựa theo chỉ điểm của Triệu Cơ từ tri thức thế kỉ sau cùng một số đúc kết của hắn có được, một loạt các hiểm địa đã được tạo ra. Đương nhiên, ngoài những thiết bị mấu chốt, mà hắn đích thân làm thì việc thi công đã có thuộc hạ đi làm, 5000 người không tận dụng một chút thì quá ngu ngốc rồi.
Tận dụng ưu thế độ cao sẵn có của ngọn Dead Moutain, mỗi hiểm địa hắn tạo ra đều phân chia thành các tầng, đào sâu vào trong lòng núi. Mỗi tầng có hai địa điểm, một là nơi rèn luyện được chia thành 12 cấp độ, hai là đấu trường dạng như ở căn cứ Dragon’s Eyes mà hắn từng làm dưới ba tòa Poseidon, Apollo và Artemis. Hai nơi này, độ khó mỗi cấp tăng lên gấp số nhân.

Hắn muốn đá·m s·át thủ này không chỉ tinh thông á·m s·át, mà khi cần cũng có thể đứng ra làm đấu sĩ dũng mãnh, xạ thủ tinh anh.
Không thể không nói, với sự cải tạo toàn diện Diệt Thiên, đá·m s·át thủ b·ị b·ắt đi làm cu li, sau nửa năm liên tục vất vả được chứng kiến thành quả mà Chủ tử cùng mình tạo ra ai cũng giật mình kh·iếp sợ. Mà theo đó, niềm tin về tương lai của mình chưa bao giờ được dâng cao đến thế.
Ngũ hành: Kim- Mộc- Thủy- Hỏa- Thổ.
Biến thể ngũ hành: Băng- Phong- Lôi- Quang- Ám.
Và còn có thể bổ sung tiếp sau.
Rồi Chủ tử nói rằng, chỉ những kẻ tốt nghiệp học viện mới có đãi ngộ vào các hiểm địa này rèn luyện, và ngay cả khi tốt nghiệp cũng dựa theo cấp bậc tốt nghiệp Thiên- Địa- Huyền- Hoàng- Nhân và cống hiến mới có thể đăng ký rèn luyện. Có ai ở đây không truy cầu tiến bộ, truy cầu sức mạnh? Độ điên cuồng “đi học” khỏi phải nói cũng biết.
Đương nhiên, là Chủ Tử thì không cần phải đi học, Dương Tuấn Vũ ngoài thời gian tự tay chế tạo hoặc chỉ điểm rèn v·ũ k·hí, thì đa phần hắn cùng Rin đều vùi mình vào đây.
Không thể không nói, thế kỷ 22 theo tiềm lực con người phát triển gần như vô hạn, bọn họ đã chuẩn bị rất nhiều thứ biến con người thành sinh vật đỉnh cao trong tương lai. Có điều không may chính là trước khi họ trở nên quá vượt trội, đám sinh vật hắc ám ngoài không gian đã tới phá hủy tất cả. Triệu Cơ mang theo nguồn tri thức rất lớn đã may mắn lách ra khỏi chiều không thời gian ấy, nhưng kẻ may mắn nhất có lẽ chính là Dương Tuấn Vũ hắn.
Trước kia ở bên ngoài những mô hình này hắn đã đem ra nghiên cứu, nhưng hoàn cảnh khan hiếm ngọc thạch và đá năng lượng đã khiến hắn tạm gác lại, đợi tới khi công nghệ vũ trụ được đẩy mạnh, hắn có thể ra ngoài tinh không, đi ghé thăm một số hành tinh để trao đổi hoặc mua sắm tài nguyên thì mới có hi vọng biến những thứ này thành thực tế chứ không chỉ ở dạng mô phỏng 3D lơ lửng trong đầu hắn.
Tới Zero, hắn mới giật mình nhận ra sự giàu có của nơi này. Đúng vậy, tài nguyên vốn không phân bố đều, chỉ đáng giận là chúng lại tập trung hết ở vùng đất này. Nhưng Zero vốn là nơi cách biệt với bên ngoài, Triệu Cơ ở thế kỷ sau còn gần như mù mờ với tất cả kiến thức về Zero nữa là. Nếu đã thuận tiện tới đây thì sao không biến những “lò rèn quái vật” kia thành hình?
Duy trì sự hoạt động của các hiểm địa cần nguồn tài nguyên năng lượng rất lớn, điều đó càng thôi thúc hắn phải tìm được nguồn tiền đổ về, tiền chính là ngọc thạch, vì thế một cuộc lễ hội mua sắm nổ ra với đủ danh tiếng, đủ hào nhoáng và chất lượng vượt trội chính là câu trả lời của hắn. Dương Tuấn Vũ nhìn các vị nam tài tuấn, nữ thùy mị này đã hoàn toàn chỉ thấy các viên ngọc thạch xinh đẹp di động.
Nếu không phải cần phải tạo dựng chân lý trong mắt khách hàng: "Vật hiếm là vật ít" thì hắn đã mở cửa cho đám lúc nhúc dưới chân núi lên đây để vơ vét một phen rồi. Dương Tuấn Vũ chợt thở dài bi ai, hắn nhận ra sự thật: Mình thật sự quá nghèo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.