Chương 78: Minh Châu? Thực Sự Là Nàng?
Khi mọi người đã tới đông đủ, một người mặc trang phục áo choàng đen, đeo mặt nạ hình đầu lâu, bên xương má trái có ấn ký là một chữ “Diệt” màu đỏ máu viết bằng tiếng Zero cách điệu, trên ngực trái tương tự có một chữ “Thiên” không quá nổi bật nhưng khi người ta nhìn vào đều không khỏi ngưng trọng.
Thiên! Xưa nay vốn là thứ không phải ai cũng tùy tiện muốn đặt là đặt, ngược lại, những kẻ có can đảm đặt thì chắc chắn có những thứ khiến người thường không theo kịp. Chính vì lẽ đó, đám khách nhân ở đây mới đầu còn có chút ồn ào, xem thường, nhưng khi phát hiện ra điều này thì đều thầm thả ra khí thế để thử đối phương. Chỉ có điều, ngay khi khí thế xuất ra, người đeo mặt nạ đang nói thoáng dừng lại, ánh mắt nhanh như điện bắn về phía những người có ý định dò xét mình. Ánh mắt hắn mang theo âm hàn lạnh lẽo làm bọn họ giật mình thu lại khí thế, gương mặt ai nấy đều bị phản xạ cực nhanh cùng đòn t·ấn c·ông tinh thần kia làm chấn kinh không nhẹ.
- Kẻ này không ngờ đạt tới cấp độ Đại Công Tước rồi.
- Còn trẻ như vậy?
- Diệt Thiên này … đích thực có chút bản lĩnh.
- Nhìn xem bọn chúng định làm cái gì.
Mọi người thầm ghé tai thầm bàn tán.
Peak cũng không nói quá nhiều, hắn chủ yếu tập trung vào hai vấn đề chính: Một là nói rõ khả năng cung ứng các dịch vụ và sản phẩm với giá cực kỳ ưu đãi với một thái độ làm việc uy tín cùng chuyên nghiệp. Hai là tuyên bố các nội dung sẽ có của tuần lễ hội mua sắm lớn nhất lịch sử Zero này.
Sau màn diễn thuyết của Peak là tới phần Liên Minh ra mặt, lần này mọi sự chú ý đều được chuyển tới nàng tiên nữ bước ra từ Thánh Đường. Sự xuất hiện của Họa Y khiến cả ngàn người phía dưới cùng c·hết lặng.
Nàng quá đẹp so với những từ ngữ nhân gian có thể lấy ra miêu tả.
Chẳng biết có mấy ai nghe được những lời nàng nói có ý nghĩa gì, toàn bộ tâm trí họ đều b·ị b·ắt mất. Đương nhiên cũng vì thế mà chẳng mấy ai nhận ra sự bất thường của một người đứng bên dưới, duy chỉ có Rin là cảm thấy hắn không bình thường.
Siết chặt bàn tay ấy, cô nhận ra rõ ràng hắn đang run rẩy. Vì sợ ư? Không đúng, cô chưa từng thấy ai có thể làm hắn run sợ, ngay cả những kẻ vốn có thể dễ dàng g·iết hắn, sau một năm b·ị t·ruy s·át càng làm tính cách hắn bình tĩnh tới cực điểm. Vậy thì tại sao?
Rin theo hướng ánh mắt hắn nhìn, Họa Y? Không sai, cô ta đích thực khiến phàm là nữ nhân đều cảm thấy ghen tị, nhưng dù cho Tuấn Vũ có háo sắc cũng không nên vì thế mà run rẩy. Đây hoàn toàn không phải run vì phấn khích, mà nó đem cho cô cảm giác rất phức tạp, có giật mình, có vui mừng, có lo sợ, có khó hiểu.
Vào khoảnh khắc này cô chợt nghĩ đến một cái tên mà cô đã từng nghe từ miệng hắn, nhưng chưa có cơ hội tìm hiểu sâu hơn. Dù Tuấn Vũ đã hạn chế nhắc đến người con gái đó trước mặt cô, nhưng mỗi lần nói tới cô đều cảm giác vị trí của người đó không bao giờ biến mất trong tim hắn.
Minh Châu?
Đôi mắt sáng lấp lánh, làn da như ngọc, một nụ cười nhẹ mang đầy đủ khí chất êm dịu và thanh bình, đơn giản mà hoàn mĩ, mộc mạc mà tinh thuần, giống, thực sự rất giống.
Thực sự là cô ấy sao?
Rin cảm thấy lòng có chút chua chua, nhưng sự tò mò đã làm cô chăm chú nhìn người con gái đang lấy hết ánh hào quang của vạn vật xung quanh kia.
- Đừng!
Rin vội giữ chặt tay hắn, miệng nhanh chóng truyền tới một tiếng ngăn cản.
Dương Tuấn Vũ bị âm thanh mang theo sóng tinh thần làm tỉnh táo lại, bên tai liền nghe được lời Rin nói:
- Hiện tại còn chưa biết thật giả, anh thử nghĩ xem, nếu cô ấy là người mà anh quen thì tại sao lại đứng ở đây? Còn người mà anh nhìn thấy trên kia chính là Họa Y công chúa, con gái độc tôn của hai vị Hoàng Đế và Nữ Hoàng. Muốn làm rõ thật giả cũng không phải là hiện giờ. Anh thử nghĩ xem nếu mình có hành động bất kính với cô ấy thì Liên Minh sẽ có phản ứng gì, đám người mất trí bên dưới sẽ điên cuồng thế nào? Đối với Diệt Thiên, đối với anh, đối với cô ấy đều không phải là điều tốt lành. Anh nên suy nghĩ kĩ.
Dương Tuấn Vũ nghe vậy thì sững lại, hắn biết Rin nói rất đúng, tuy vậy nắm tay siết chặt cùng đôi mắt rực lửa đã nói lên tâm trạng dậy sóng của hắn.
“Minh Châu em không c·hết. Cuối cùng… anh cũng tìm thấy em rồi!”
Sở dĩ hắn làm vậy không phải chỉ vì vẻ ngoài người con gái kia rất giống cô, mà hắn đã năm lần bảy lượt yêu cầu Triệu Cơ quét nhân trắc nhiều lần. Tới Triệu Cơ cũng xác thực tới hơn 99,99% cô ấy là Minh Châu thì không có lý nào lại sai. Nên biết, chị em sinh đôi khi trưởng thành cũng không thể giống nhau tới mức như thế. Sự giống nhau hoàn toàn về bộ gen là có thể, nhưng tương tác của kiểu gen với môi trường ở những thời điểm và hoàn cảnh khác nhau, sẽ xảy ra các biểu hiện kiểu hình không giống nhau, dù nhiều hay ít thì đều có. Cho nên, dù ngay cả hai người sinh đôi khi trưởng thành cũng không giống nhau tới hơn 99% chứ đừng nói là 99,99% như kết quả Triệu Cơ vừa phân tích.
“Phải tìm cơ hội gặp cô ấy!”
Dương Tuấn Vũ nhanh chóng vận dụng đầu óc tới mức tối đa.
Trong lúc hắn bận nghĩ ngợi cách gặp được mỹ nhân thì một loạt tràng pháo đã được đốt nổ vang đất trời, hòa cùng những tiếng trống và âm nhạc sôi động phát ra, chính thức báo hiệu: Giờ tiêu tiền … đã đến.
...
Ban đầu, vì sự xuất hiện của Họa Y đã làm cả Quảng trường trở nên náo nhiệt, các công tử, đại gia đều thể hiện gia thế bản thân, mạnh mẽ ném tiền.
Nhưng các ngày sau đó, Họa Y rời đi, không khí chẳng những không giảm sút mà còn tăng lên. Bởi vì không có bóng hình họa thủy nên mọi người bắt đầu chú ý tới các món hàng được bày bán.
Những bộ trang phục khá lạ lẫm nhưng vẫn bảo toàn nét đặc trưng phong tục của người Zero, vải vóc đều được lấy nguyên liệu từ da thú hoặc các loại sợi thiên nhiên, khi mặc cho người ta cảm giác vô cùng thoải mái, dễ chịu, và quan trọng nhất chính nó còn có tác dụng phòng ngự. So với áo giáp chuyên dụng đương nhiên không bằng nhưng vì thế mà độ bền cũng tăng mạnh.
Nam giới khi mặc thì vận động thoải mái, người và phụ kiện thành một thể thống nhất, rất tiện làm việc.
Nữ nhân khi mặc thì vóc dáng đều được tôn lên, càng thêm lung linh xinh đẹp. Cư dân Zero đều biết võ thuật nên đa số ngoại hình đều săn chắc, phát triển toàn diện, khi mặc những phục trang này lên lập tức khiến đám nam nhân chảy nước miếng. Chẳng phải vì thế mà ánh mắt các nàng đều đang vui vẻ uốn cong thành hình trăng lưỡi liềm sao?
Tới khi mọi người xem đồ đạc, phụ kiện kha khá thì mùi thơm len lỏi không gian khiến bụng ai nấy đều sôi sục, đoàn người nhanh chóng di chuyển tới khu vực quán ăn.
Tại đây, các sát thủ trải qua những bài huấn luyện nghiêm khắc đều có thể hoàn thành các món ăn ở mức khá tốt, mặc dù còn kém so với dàn đầu bếp chuyên nghiệp của nhà hàng Tuyết Yên, nhưng cũng đủ để đám người này ăn không ngừng.
Bọn họ vẫn còn nhớ kỹ một đoạn nói trong bí kíp trở thành sát thủ do Chủ Tử viết ra:
“Ám sát thuật không thể thiếu kỹ năng đầu độc. Trong các phương thức đầu độc, kỹ nghệ cao nhất chính là nấu ăn. Một sát thủ có khả năng nấu nướng và hiểu rõ về độc có thể dễ dàng khiến cả một gia tộc c·hết trong một đêm ra đao không cần dính máu. Hoặc nếu chưa muốn mục tiêu c·hết ngay thì có thể chia nhỏ liều lượng, đầu độc mạn tính, tăng thêm thời gian thu thập được các tin tức hữu ích từ đối tượng. Để làm được điều đấy đương nhiên món ăn phải được con mồi ăn, thích ăn và nghiện ăn. Vì thế, kỹ nghệ nấu nướng là không thể bỏ qua.”
Trong quyển Thuật sinh tồn, Chủ tử cũng viết:
“Một sát thủ luôn bị cuốn vào những hoàn cảnh khó khăn, tại đó, không có quán ăn, không có nước uống, muốn sinh tồn thì phải biết tự mình làm no bụng mình. Đừng nghĩ rằng nhịn đói, hoặc ăn tạm bợ vài thứ cây cỏ, hoa quả là tốt. Nó mặc dù giúp ta vượt qua được cơn đói nhất thời, nhưng nếu tiếp tục kéo dài sẽ làm cơ thể thiếu đi các loại dưỡng chất thiết yếu, ảnh hưởng xấu tới các giác quan, sức lực cơ bắp và đặc biệt có thể làm giảm hoặc mất khả năng phản xạ, phán đoán, suy luận, thứ mà một sát thủ vô cùng cần thiết.
Có kỹ năng nấu nướng, các ngươi có thể dễ dàng phân biệt các loại thực phẩm có độc, ít độc, không độc, nhiều dinh dưỡng hay nghèo dinh dưỡng. Từ đó nhanh chóng chế biến ra những món ăn cung cấp đủ năng lượng và thành phần thiết yếu, đảm bảo cơ thể luôn trong trạng thái tốt nhất.”
Không thể không nói, những kiến thức mà Dương Tuấn Vũ ghi chép và truyền đạt lại cho đám học viên của Học Viện Sát Thủ đã làm họ thay đổi hoàn toàn nhận thức. Họ giờ đã hiểu, không có nghề thấp hèn, không có nghề chỉ dành cho đàn bà, đàn ông. Muốn tồn tại trên đỉnh cao thì phải luôn nỗ lực học hỏi, rèn luyện và có một tinh thần không sợ:
Không sợ khó, không sợ khổ, không s·ợ c·hết!
Con người ta tiềm lực là vô hạn, một khi được đả thông tư tưởng, khiến họ hiểu rằng làm việc này sẽ có lợi cho bản thân thì còn sợ hắn không miệt mài cố gắng sao? Vì vậy, để đám Học Viên tốt nghiệp thì cho dù trình độ cá nhân có khác nhau, nhưng các kỹ năng sinh tồn căn bản đều phải vượt qua với điểm số đủ cao. Nếu không? Đương nhiên phải học lại, học tới khi đạt thì thôi, không đạt đừng mong tốt nghiệp.
Chính vì lẽ đó, mỗi người Diệt Thiên có mặt ngày hôm nay đều có những kỹ năng rất tốt, kết hợp với thực đơn đặc biệt của Chủ tử đưa ra, chỉ trong thời gian ngắn bọn họ đã đánh gục được hoàn toàn khẩu vị của đám công tử, tiêu thư và lão quái các gia tộc. Thậm chí, họ tin chắc, sau này chỉ cần quán ăn mang tên Diệt Thiên lập ra thì ở bất cứ đâu cũng đông nghịt khách hàng. Bởi vì, những món ăn này đều là độc nhất vô nhị chỉ mình họ mới làm được.
Đám khách nhân một phần vì quá đông, một phần vì ăn tới căng bụng nên cuối cùng vẫn phải luyến tiếc rời đi. Trước khi đứng dậy, có không ít người đã hỏi xem lần sau tới đâu mới có thể ăn. Và câu trả lời: “Một tháng nữa sẽ có hệ thống nhà hàng Diệt Thiên được lập ra” bọn họ đều vui mừng ra mặt, còn khách khí nói với đám đầu bếp mấy lời, khi này mới chịu hài lòng rời đi nhường vị trí ngồi cho người khác.