Chương 79: Tài Phú
Nhưng thành công nhất phải nói tới khu buôn bán các loại nguyên liệu quý hiếm, và đặc biệt là khu v·ũ k·hí.
Vũ khí ở đây được chia thành hai nhóm chính: Nhóm Phàm Binh và nhóm Thần Binh.
Các món Phàm Binh đều thuộc dạng chất lượng ưu tú, trang trí từ đơn giản tới cầu kì, rất được lòng người mua. Thậm chí có mấy gia tộc còn mạnh mẽ làm đơn hàng lớn hơn 500 chiếc với yêu cầu trạm khắc gia huy của họ rồi khảng khái đặt trước một nửa giá tiền mà không sợ bị bùng.
Đối với họ, đám Phàm Binh này tuy đẹp, chất lượng tốt nhưng chỉ thích hợp với phần lớn đám con cháu và thuộc hạ trong gia tộc. Cái khiến họ quan tâm chính là nhóm Thần Binh.
Thần Binh ngược lại không được trưng bày đại trà, mỗi lần xuất hiện chỉ có 3 món, mỗi món đều được một kẻ áo đen đeo mặt nạ, trên ngực thêu một chữ “Thiên” đứng ra thao tác.
Thần Binh vốn là thứ quý hiếm, theo thông tin lần này chỉ có 22 thanh được bán ra, chia làm 7 đợt, được giới thiệu khái quát về các tính năng, độ bền và sát thương. Ba sát thủ còn nhắc nhở: “Cấp độ mỗi đợt sau sẽ cao hơn những đợt trước, đương nhiên theo đó giá cũng tăng lên không nhỏ” để người hữu ý biết giữ tiền tới cuối, tránh phung phí mà không mua được món v·ũ k·hí yêu thích.
Giá các đợt bán theo thời gian chênh nhau càng lớn, chiếc Hạ Phẩm Chiến Tướng đầu tiên được mua với giá 50.000 tinh thạch cấp A. Tới chiếc Hạ Phẩm Thống Lĩnh đã lên tới 50.000.000 tinh thạch cấp A, chênh nhau một cấp, giá trực tiếp tăng gấp 1000 lần.
Tới ngày kết thúc lễ hội, chiếc cuối cùng được bán ra, không ngờ chính là một thanh kiếm khắc họa tiết rồng đỏ uy vũ, vô cùng hào nhoáng, nhưng các tính năng của nó thể hiện quá vượt trội, thậm chí so với trấn gia chi bảo của một số gia tộc còn mạnh mẽ hơn. Peak dõng dạc tuyên bố: Huyết Long Vân Kiếm này có cấp độ Trung Phẩm Thống Lĩnh, toàn trường lúc này lập tức nổ tung.
Đấu giá diễn ra vô cùng căng thẳng, cuối cùng phần thắng không ngờ thuộc về một gia tộc mạnh mẽ, mà cái tên này làm Rin không khỏi thay đổi sắc mặt: Đường gia.
-Choeng!
Đường Thập Tam rút lưỡi gươm ra khỏi vỏ, ánh sáng hào quang đỏ phát ra từ thân kiếm làm người ta vô cùng hâm mộ, khí tức nó làm không khí như bị nén lại, biến dạng hóa thành từng đợt khói mạnh mẽ bắn ra như hơi thở cuồng bạo của rồng.
Đường Càn nhìn đứa cháu đắc ý đang thưởng thức kiếm thì vuốt râu cười, ánh mắt như có như không nhìn lên phía trên đài cao.
Theo thể lệ hợp tác, thanh v·ũ k·hí cao nhất được bán ra thì người của Liên Minh sẽ đứng ra trao lễ, chỉ là mọi người không nghĩ rằng người này lại là Họa Y tiên nữ. Đám nam nhân nghiến răng kèn kẹt, ánh mắt nhìn về phía Đường Thập Tam như muốn nuốt chửng, rồi chán nản thở dài, có trách thì chỉ trách họ không có tài phú bằng người mà thôi. Nếu không hôm nay họ sẽ là nhân vật chính, tay cầm bảo kiếm, hào hoa phong nhã, thậm chí được tiên nữ trao đổi vài lời vàng ý ngọc nữa chứ.
Mặc kệ đám người kia trong đầu có bao nhiêu liên tưởng, Họa Y mặc bộ váy phục trang màu trắng, các đường nét không phô trương ra như đám con gái tầm thường mà tinh tế được bọc kín lại trong lớp lụa mịn càng làm lòng người sôi sục. Cô vừa nhẹ nhàng từng bước tiến tới, mọi người tự động nhường ra một con đường, mỗi bước nàng đi qua, hương thơm nhẹ nhàng len lỏi trong không gian bị đám trâu đực thi nhau hít vào phổi.
- Đường gia chủ, Đường Thập Tam công tử, chúc mừng Đường gia. Thực lực Đường gia hai năm qua đã tăng lên nhanh chóng, nay có thêm bảo kiếm trợ uy chắc chắn sẽ xưng vương một cõi.
Đường Càn híp mắt nghe ra ý châm chọc trong lời nói của Họa Y nhưng gương mặt già không hề tỏ ra bất mãn, ngược lại hắn cười hiền hậu đáp:
- Cảm ơn Họa Y công chúa, Đường gia chúng tôi xưa nay luôn cố gắng trau dồi bản thân, tuy vậy so với Liên Minh thì kém không chỉ vài phần. Nay Huyết Long Vân Kiếm về tay, là gia chủ tôi cũng hi vọng Đường gia hưng thịnh hơn. À. Thập Tam, cháu nói đi.
Đường Thập Tam giờ này toàn bộ sự tập trung đã giữ lại trên người vưu vật trước mặt, ánh mắt thoáng nét thèm muốn nhưng rất nhanh được hắn giấu đi, miệng nở nụ cười chân thành còn hơn gia gia của mình:
- Đường mỗ rất hân hạnh lại được gặp Họa Y công chúa, sắp tới Đường gia sẽ tổ chức lễ tế tổ, năm nay ngoài để cho lớp trẻ tranh tài, thì gia gia tôi cũng muốn đưa ra quyết định chọn gia chủ kế nhiệm. Rất mong Họa Y công chúa tới tham dự. Sự có mặt của nàng chính là vinh hạnh của gia tộc chúng tôi.
Họa Y vẫn nở một nụ cười nhẹ, không ai biết cô có suy nghĩ thế nào, nàng không vui không buồn nói:
- Liên Minh sẽ có an bài, Đường gia xưa nay vẫn luôn là nơi ủng hộ Liên Minh, chúng tôi sẽ có mặt tham dự.
Nàng quay sang nhìn tất cả mọi người, đôi tay ngọc chắp nhẹ thành kính nói:
- Lần này rất cảm ơn mọi người đã tới làm khách của Liên Minh Công Hội, cảm ơn Hội Sát Thủ mới Diệt Thiên đã tin tưởng giao cho chúng tôi tổ chức tuần lễ hội này. Tôi nhận thấy mọi người đều khá hài lòng với những gì mình đã nhận được. Để kết thúc lễ hội, Liên Minh xin mời các vị hướng sự chú ý lên khán đài để thưởng thức những màn biển diễn của chúng tôi.
Một lần nữa xin chân thành cảm ơn mọi người đã có mặt trong những ngày qua.
- Công chúa khách khí rồi. Lễ hội thực sự rất tuyệt, lần này lão phu thực sự đã được mở rộng tầm mắt rồi.
Đường Càn vuốt râu cười ha hả, những người khác nghe vậy cũng tươi cười nói lời dễ nghe.
Ngày cuối cùng lễ hội tổ chức tiệc tùng tới khuya, ánh lửa, tiếng cười, tiếng hát vang khắp bốn bề núi rừng.
Trong một gian phòng lớn, sáu tên sát thủ đứng nhìn kho tài phú trước mặt, bộ dạng hoàn toàn ngây ngốc.
Dead Violin, LiLy, White Rose càng là một mảnh khó tin, phải biết lần này ai cũng không đặt quá nhiều hi vọng vào vụ buôn bán kỳ quái này, một phần là do trước đây họ chưa từng kinh doanh, một phần là vì chưa thực sự nghĩ mọi thứ lại suôn sẻ như thế.
- Bảo sao đám phú thương tên nào đều béo núc béo ních.
LiLy bĩu môi phán một câu, những người còn lại chỉ biết cười khổ gật đầu. Nghĩ lại lợi nhuận một tuần đã bằng cố gắng ba năm của Tam Hoàng trước kia, dù không ai nói gì nhưng bọn họ thực sự bội phục khả năng kiếm tiền của Chủ tử nhà mình. Tuy vậy, bọn họ đều rõ đây không phải là may mắn mà là do năng lực, bởi vì không phải có khả năng kinh doanh là đủ, muốn thành công tất yếu phải do chất lượng quyết định, và họ đã thấy những điều này quy tụ lại trong một con người- Chủ tử.
Kỹ năng sinh tồn mạnh mẽ, thiên tư trác tuyệt, đủ khôn khéo, đủ gian ác khiến tất cả chính thức tâm phục khẩu phục. Dương Tuấn Vũ cho bọn họ cảm giác vừa kính trọng, vừa sợ.
Chỉ là bọn họ không biết hiện giờ Chủ tử của mình đang có mối đau đầu chưa biết giải quyết ra sao. Muốn gặp một người không ngờ lại khó đến thế.
…
Dương Tuấn Vũ đã thử nhiều cơ hội đi tới trước mặt Họa Y, đã thử một vài ám hiệu nhưng đều vô ích. Một phần là do cô được lính canh bảo vệ quá nghiêm ngặt, một phần là do dường như cô thực sự không nhận ra sự tồn tại của hắn. Ánh mắt nàng đã không chỉ một lần lướt qua vị trí nơi Dương Tuấn Vũ đứng, chắc chắn nàng cũng cảm nhận được sự vui mừng của hắn, nhưng tại sao một chút phản ứng cũng chẳng có? Nàng không nhớ, tỏ ra không quen biết hay thực sự đã quên hắn rồi?
Muôn vàn câu hỏi tràn ngập trong đầu Dương Tuấn Vũ mà không tìm được cách trả lời khiến hắn thực sự phát điên. Hoàng hôn buông xuống dãy núi trùng điệp, hôm nay đã là ngày cuối cùng hắn có thể ở lại nơi đây, đám người tham dự lễ hội đã về từ hôm qua, Diệt Thiên với tư cách là đối tác được cho thêm một ngày để ở lại nghỉ ngơi cũng như thu dọn và vận chuyển đồ đạc trở về.
Trong Cung Điện Thánh, hội đồng cấp cao của Liên Minh đang có cuộc nói chuyện khá vui vẻ với các Sát Thủ chữ Thiên, chỉ duy nhất có ba người đang không quá quan tâm, một là Họa Y, cô đang nhăn mày suy tư nhìn quyển sách trong tay, có lẽ đã gặp phải một vấn đề khó khăn, hai người còn lại chính là Tuấn Vũ và Rin.
Cuối cùng, người không đủ kiên nhẫn vẫn là hắn.
Trong lúc mọi người đang bàn bạc về một lần hợp tác tiếp theo trong tương lai, đột nhiên một âm thanh khàn khàn vang lên trong Đại Điện:
- Họa Y công chúa, tôi có thể nói chuyện với nàng một chút được không?
Tuấn Vũ thực sự muốn chạy tới ôm chặt nàng vào lòng, gọi nàng bằng cái tên Minh Châu thân thuộc, nhưng hắn không dám, đúng vậy, chưa cần biết thực hư thế nào, một cái tên xa lạ có thể sẽ khiến nàng rơi vào rắc rối lớn.
Dương Tuấn Vũ thực sự nghĩ Minh Châu bằng một lý do nào đó khi rơi xuống vực không c·hết, gặp được một cao nhân cứu đi, mang nàng tới Zero, trải qua nhiều khó khăn cuối cùng thành công tạo dựng cho nàng một danh thế hiển hách. Nếu hắn vì tình cảm của mình mà buột miệng nói sai thì hoàn toàn có thể phá hủy tất cả cố gắng bao năm nàng đã tạo dựng. Cho nên một tiếng Họa Y công chúa xa lạ được hắn thốt ra, nhưng tâm tình đi theo đó không hề giảm bớt.
Họa Y đang chú tâm tìm lời giải vì tiếng gọi mà hơi giật mình, cô vốn không muốn tham gia dự những buổi lễ mang tính thủ tục thế này nhưng mẹ đã nói cô cần phải học hỏi nhiều thức, lễ tiết dù ít những vẫn phải có, cha mẹ đã không tới thì ít nhất cô cũng nên ra mặt một chút. Nhưng nàng đã nhờ Tam Công Tước chủ trì cuộc trao đổi, còn mình ngồi xuống cuối hàng đọc sách, vậy mà vẫn có người gọi.
Gương mặt lúc đang chăm chú bị làm phiền có chút khó chịu khiến cái mũi nhỏ trắng hơi nhăn lại, nhưng điều đó chỉ khiến người ta thấy nét đáng yêu vô cùng, âm thanh như tiếng mưa xa từ miệng anh đào truyền tới làm tâm hồn mọi người có cảm giác thật dễ chịu và thoải mái:
- Xin hỏi, có chuyện gì vậy?