Vạn Biến Hư Ảo

Chương 80: Câu Trả Lời...




Chương 80: Câu Trả Lời...
Dương Tuấn Vũ nghe âm thanh quen thuộc nhưng ngữ điệu xa lạ làm ngực hắn thắt lại, hô hấp có chút r·ối l·oạn, bắt buộc hắn phải tự nhắc nhở bản thân giữ bình tĩnh:
- Tôi muốn nói chuyện riêng với công chúa.
- Ồ.
Họa Y hơi sửng sốt về lời đề nghị trực tiếp này, ánh mắt nghi hoặc hướng về phía Tứ Công Tước như muốn nói “Chú làm việc thế nào mà lại bắt cháu ra mặt rồi, cháu đang bận nè”.
- Khụ khụ.
Tứ Công Tước có chút bất đắc dĩ với cái nhìn oán trách của cháu mình, ông nhe răng cười với Dương Tuấn Vũ:
- Chàng trai, công chúa gần đây thực sự rất bận. Việc gặp mặt riêng e rằng không tiện cho lắm.
Nghe thấy sự từ chối khéo léo trong lời nói của người mặc áo chùm vàng ngồi ở chính giữa nhưng chính sự xa lạ mà nàng toát ra mới khiến hắn khó chấp nhận:
- Ta muốn gặp nàng nói một chuyện, thực sự khó đến vậy sao?
Họa Y nghe thế thì rất ngạc nhiên, tâm trí cô đã dứt ra khỏi quyển sách, đôi mắt trong vắt không nhiễm bụi trần nhìn hắn một lát rồi khẽ lắc đầu:
- Ta với ngươi không quen biết nhau, sao lại có chuyện liên quan cần nói?
- Việc này … có liên quan hay không chẳng phải gặp nhau nói sẽ rõ sao? Gặp ta cũng không mất bao nhiêu thời gian của nàng.
Họa Y thoáng chần chừ, cô cũng chẳng phải người kiêu ngạo gì, chỉ là thân phận n·hạy c·ảm khiến cô phải suy nghĩ kĩ trước khi làm một việc gì đó. Cha mẹ đã dặn dò nhiều lần rằng sự hiện diện của cô không đúng thời điểm sẽ làm cho người khác, thậm chí là các thế lực xảy ra hiểu lầm.
“Gặp riêng” nói đơn giản thì là có chuyện muốn nói, nhưng rơi vào tai kẻ thích thêu dệt thì có thể biến tướng thành cô chấp nhận người ta, hoặc lớn hơn chính là Liên Minh muốn kết giao với Diệt Thiên- một tổ chức thuộc phe Tà đạo. Lời đồn dù đúng hay sai thì đều mang lại những hậu quả khác nhau, nhưng nếu nó là lời đồn về một vấn đề lớn thì sẽ khiến cả Zero nổi sóng gió. Vì vậy, dù có tò mò về chuyện mà người kia muốn nói, nhưng thân phận nàng không cho phép bản thân đồng ý với lời mời như thế.
- Hừ. Ngươi là cái thá gì mà muốn là được gặp công chúa của chúng ta?
Đúng lúc này cửa chính Cung Điện Thánh mở ra, người nam nhân phục trang toàn thân màu trắng, khí độ bất phàm, trên tay cầm chiếc quạt thêu hình non sông gấm vóc, chính giữa nổi bật chữ “Thiên” cùng ba lão giả mang theo uy áp mạnh mẽ bước vào. Gương mặt hắn khi lướt qua Dương Tuấn Vũ hằn sâu một tia thù hận, nhưng rất nhanh, ánh mắt chuyển tới Họa Y lại mang một nét mê say, cuồng nhiệt.
Mọi người ngồi ở Đại Điện vì câu nói này mà ngừng lại. Những người của Liên Minh thì mặc mỗi người một nét, có nhíu mày khó chịu, có âm hiểm chờ xem kịch hay, có kẻ mắt đã tràn đầy vẻ lấy lòng. Ngược lại, sáu sát thủ chữ “Thiên” mới đầu hơi ngạc nhiên, nhưng rất nhanh chuyển sang thái độ lạnh nhạt, khí tức và uy áp khi phát ra không kém đối phương bao nhiêu, điều này thể hiện rõ sự bảo vệ đối với người vừa bị coi là “cái thá gì” trong lời tên quần áo lụa là nói.

Tứ Công Tước thấy vậy thì vội khuyên ngăn, hắn không muốn buổi tiếp đón của mình bị đổ vỡ:
- Lục Hà Thiên, ngươi vừa nói gì vậy? Những người này là khách quý của Liên Minh, ăn nói lễ phép một chút.
Rồi quay sang phía người Diệt Thiên nói:
- Làm các vị chê cười rồi, Lục Hà Thiên là cháu của Đại Trưởng Lão, từ nhỏ đã được nuông chiều nên lời nói có chỗ đã mạo phạm vị này. Mong mọi người bỏ quá cho.
LiLy bĩu môi khinh bỉ:
- Thì ra là cháu đích tôn Đại Trưởng Lão của Liên Minh quyền cao chức trọng, thảo nào thích nói gì thì nói.
Lục Hà Thiên vốn không vừa lòng với lời khuyên của Tứ lão, giờ bị một kẻ khác nói mỉa mai được nhiên không chịu được:
- Ngươi !!! Diệt Thiên sao? Tổ chức vô danh này mà thúc cũng phải tiếp đón chúng? Nếu vậy Liên Minh chẳng phải sẽ ngày ngày bận rộn sao? Thúc nên đi làm việc khác có ích hơn. Họa Y công chúa, ta vừa đi Thiên Sơn U Cốc về, trong đó tìm được một viên ngọc thạch rất đẹp, ta mang về tặng nàng, nàng xem.
Hắn đích thực chẳng coi vào tai mấy lời của kẻ khác, đốp chát lại câu trước thì câu sau đã quay sang lấy lòng người đẹp.
Mọi người định nói gì đó nhưng khi viên ngọc mà tên quần áo lụa là lấy ra thì đều bị nghẹn lại.
Khối tinh thể này không lớn lắm, chỉ vừa bằng ngón cái, nhưng ánh sáng dịu nhẹ phát ra có bảy sắc như màu cầu vồng vô cùng xinh đẹp. Kỳ quái ở chỗ, ngọc thạch rõ ràng thuộc loại có chứa năng lượng nhưng thứ này hoàn toàn không cho người ta dò xét ra bản chất bên trong.
Khi Lục Hà Thiên lại gần, mọi người có thể thấy bên trong viên ngọc này không cố định mà nó có vô vàn những điểm sáng nhỏ đang chuyển động theo nhiều quỹ tích kỳ lạ, càng khiến người ta một khi nhìn vào thì khó rời mắt đi được.
Họa Y vốn chẳng ưa thích gì cháu của Đại Trưởng Lão, hắn suốt ngày tìm cớ cuốn lấy cô tới phát mệt, nhưng lần này, viên ngọc mà hắn mang về đã thành công hấp dẫn sự hứng thú của cô.
Người của Liên Minh đều vì viên ngọc mà im lặng, đám Thiên sát thủ cũng thoáng phút rung động, nhưng, ngồi kia còn có một người mà họ không thể làm ngơ- Chủ tử.
Dead Violin trầm giọng lên tiếng:
- Các hạ nói cũng đúng, Diệt Thiên là cái tên mới của chúng tôi, trước đây tiền thân là Hội Tam Hoàng, danh tiếng chẳng có bao nhiêu nhưng chắc các hạ đã nghe qua một chút. Liên Minh đúng là rất lớn những không thể một tay che trời. Lần này mặc kệ ngươi là ai, đã nói lời xúc phạm phải lên tiếng xin lỗi, được như vậy, mọi người sẽ tiếp tục vui vẻ hợp tác. Còn nếu không!

Ánh mắt hắn như ác quỷ nhìn thẳng về phía đám người Liên Minh:
- Chúng ta dù không đáng gì trong mắt các ngươi, chiến đấu trực diện có phần lép vế, nhưng sở trường của Diệt Thiên không phải nằm ở đó, CHÚNG … TA … LÀ … SÁT … THỦ. Các hạ một khi đi ra ngoài nên chú ý nhìn trước sau một chút sẽ tốt hơn đấy.
Lục Hà Thiên thấy người đẹp nở nụ cười đang vui vẻ chợt nghe thấy mình giống như bị đe dọa thì tức giận mắng:
- Sát Thủ cái khỉ khô. Hội Tam Hoàng? Đúng là bản công tử có nghe qua, nhưng chẳng phải lũ các ngươi quanh năm co rút một góc ở phía Tây Nam hay sao? Giờ ăn phải cái gì dám chạy ra ngoài khiêu chiến Liên Minh Công Hội Thiên Thánh Giáo chúng ta rồi? Người đâu, bắt chúng nhốt vào Đại Ngục cho ta.
Tứ Công Tước nghe thế thì giật mình, hắn nào dám tiếp tục dò xét khối ngọc thạch kia nữa, râu già tức giận chổng ngược lên mắng:
- Hà Thiên, ngươi đừng quá phận, nơi này còn chưa phải do ngươi muốn làm gì thì làm. Hừ. Gia Gia ngươi còn không được phép bắt họ, ngươi im miệng cho ta.
Các vị sát thủ đừng vì lời của bậc tiểu bối mà tức giận, ài, hắn được chiều quá hóa hư rồi. Chúng ta tiếp tục bàn chuyện về những món v·ũ k·hí lần tới được chứ?
Đúng vậy! Sau khi kiểm tra chất lượng của những v·ũ k·hí được Diệt Thiên tặng, phía trên đã giao cho hắn nhiệm vụ: “Tìm cách hợp tác với Diệt Thiên, tốt nhất là ký kết hợp ước buôn bán v·ũ k·hí cho Liên Minh”. Nên biết, Liên Minh tới nay có tổng cộng hơn 200.000 người, hàng năm nhu cầu v·ũ k·hí là cực lớn, họ đã hợp tác với một số nhà nên không quá lo v·ũ k·hí cấp độ Phàm Binh, nhưng Thần Binh thì lại khác, mỗi năm chỉ có không tới 10 món được cung ứng, chất lượng có tốt có xấu, làm cao tầng vô cùng đau đầu.
Vì lẽ đó, Liên Minh hằng năm đều tập trung liên hệ với các đại sư luyện khí hàng đầu trong toàn cõi Zero, nhưng đám ngươi kia công phu sư tử ngoạm đều lớn hơn tài năng vốn có. Ngay lúc bọn họ mất ăn mất ngủ về vấn đề này thì đột nhiên mọc ra một tổ chức có khả năng cung ứng v·ũ k·hí chất lượng rất tốt, cao tầng rất vừa lòng, Đế Hoàng cùng Nữ Hoàng đều lên tiếng khen ngợi. Cho nên, mặc kệ hắn lấy gì ra trao đổi, thương vụ này bắt buộc phải thành công. Nhưng sự xuất hiện bất ngờ của Lục Hà Thiên đã làm các bước trong kế hoạch hắn tan vỡ quá nửa, trong đầu đang thầm mắng chửi tên khốn kiếp kia rồi.
Peak thở dài lắc đầu:
- Ngươi đừng hỏi chúng ta, người ngươi cần hỏi là ngài ấy.
Tứ trưởng lão cùng đám người kia không khỏi nhìn theo hướng nhìn của Peak, trong mắt hiện rõ sự ngạc nhiên. Tứ trưởng lão tỉnh táo lại:
- Không ngờ vị này chính là người đã mạnh mẽ trấn áp Hội Tam Hoàng, trong thời gian một năm ngắn ngủi quy củ lại toàn bộ tổ chức Sát thủ vang danh Diệt Thiên. Chúng tôi thực sự thất lễ rồi.
Họa Y đã thoát ra khỏi sự cám dỗ của viên ngọc, cô cũng hiểu rõ tầm quan trọng của kế hoạch hợp tác của hai tổ chức. Nhớ lại khi nãy Lục Hà Thiên câu trước thì nói người ta “là cái thá gì?” câu sau lại mắng “Diệt Thiên là tổ chức vô danh, chỉ biết trốn chui trốn lủi ở một góc Tây Nam” đám người này không tức giận mới là lạ. Lòng cô không khỏi dâng lên sự hoang mang, ánh mắt xinh đẹp nhìn về phía người nam nhân nãy giờ vẫn chăm chú quan sát mình một chút không rời:
- Xin lỗi ngài cùng các vị, Liên Minh thực sự coi trọng vụ hợp tác trong tương lai của hai tổ chức, những lời Hà Thiên nói đã lỗ mãng rồi, tôi thực lòng xin lỗi.
Lục Hà Thiên nghe vậy thì biết mình đã lỡ lời rồi, hắn đi ra ngoài khá lâu nên tuần lễ vừa qua có ý nghĩa như thế nào đích thực không rõ lắm, chỉ là vừa mới về Liên Minh nghe thấy công chúa đang dự một cuộc họp quan trọng, hắn tức tốc tới đây ngay, mà vừa đến nơi thì nghe có kẻ buông lời ve vãn người mình yêu thích đương nhiên không chịu được nói lời khó nghe.
Mọi người đều đợi hắn lên tiếng, trong đầu suy diễn đủ đáp án hắn nói ra. Nhưng không ngờ khi hắn lên tiếng chẳng hề có một chút tức giận hay khó chịu gì, mà câu này lại làm Họa Y khó xử không thôi:
- Công chúa có thể cho ta một chút thời gian nói chuyện riêng được không?

- Không được!
Lục Hà Thiên mặc kệ hợp tác cái quái gì, bản thân hắn bao lâu nay ở gần nàng mà còn không có cơ hội nói chuyện riêng, khi nào Họa Y cũng có tâm phúc ở cạnh, giờ tên này còn đòi gặp riêng nàng buông lời ong bướm, hắn đương nhiên không chịu được.
- Ta không hỏi ý kiến của ngươi!
Tất cả chưa kịp phản ứng thì một tiếng quát cực kỳ lạnh lẽo và tà ác tràn ra bao trùm Đại Điện, không khí đứt gãy nổ tanh tác đang vội vàng chạy trốn khỏi nơi đó. Mọi người trong phút chốc đều có cảm giác bản thân rơi vào chốn tù ngục vô cùng đáng sợ, đám LiLy run lẩy bẩy nhớ lại đêm kinh hoàng ngày đó tới giờ vẫn làm họ ám ảnh, những kẻ Sát thủ chữ “Thiên” khác đều hoảng sợ, họ chợt nhận ra trước nay mình đã được đổi xử thật quá tốt rồi, … Chủ tử không ngờ lại khủng bố như vậy.
Nhưng uy áp rất nhanh bị thu lại, dưới tay Tuấn Vũ bị một bàn tay nhỏ nhắn siết lại, Rin rất lo lắng không biết làm sao, may mắn hắn đã tỉnh lại, cô thở phào một hơi, ánh mắt nhìn hắn vô cùng lo lắng.
Mấy lão giả từ đầu tới giờ im lặng ngồi đó vì biến cố vừa rồi mà ánh mắt đầy nét kinh ngạc cùng kh·iếp sợ. Họ trao đổi nhau bằng ánh mắt, đáp án đều rất ngưng trọng. “Diệt Thiên không ngờ có một kẻ bá đạo như vậy.”
Nhìn Lục Hà Thiên run rẩy chạy trốn sau lưng mấy lão hộ vệ, Tứ trưởng lão thầm khinh bỉ. Nhận được chỉ thị từ những người kia, hắn lập tức vội lên tiếng, chỉ là sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi:
- Cao nhân không nên, không nên. Mọi thứ đều có thể thương lượng.
Dương Tuấn Vũ không hề lên tiếng, hắn im lặng chờ đợi câu trả lời từ cô.
Họa Y mới đầu cũng rùng mình sợ hãi, nhưng rất nhanh cô cảm nhận được từ khí thế ấy nỗi cô đơn, sự dằn vặt và mơ hồ có … một thứ tình cảm vô cùng mãnh liệt, một thứ xa lạ nhưng dường như rất quen thuộc. Tới giờ cô mới nhận ra ánh mắt hắn không giống như những người khác khi nhìn mình, chẳng phải nóng bỏng ham muốn, chẳng phải nịnh bợ lấy lòng, hắn nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng nuông chiều, nhưng lại thấm đẫm sự đau khổ. Họa Y hơi mờ mịt, cô như người ngủ mơ buột miệng nói:
- Được.
Nói ra cô mới giật mình tỉnh lại, nhưng nhìn thấy sự vui mừng khó giấu trong đôi mắt sâu thẳm ấy, cô không nỡ sửa lại. Mọi người ấp úng định nói gì đó đều bị cái lắc đầu của cô cản lại, Lục Hà Thiên rất bất mãn nhưng vừa bị dọa sợ nên không dám lên tiếng mà chỉ dám mắng chửi tên khốn kia trăm ngàn lần trong lòng.
Dương Tuấn Vũ đương nhiên chẳng vì sự hèn mọi của hắn mà bận tâm, giọng hắn hơi khàn không dám chắc nói:
- Thật sao?
- Ừm.
Họa Y gật đầu như khẳng định lại, cô nghĩ một chút rồi nói:
- Bây giờ ta còn có việc, hẹn ngươi chiều muộn trước cửa Cung Điện Thánh.
- Được!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.