Vạn Biến Hư Ảo

Chương 90: Sập Bẫy!




Chương 90: Sập Bẫy!
- Chúng ta bị lừa rồi!
Đây là kết luận trong đầu mọi người ngay khi giao đấu với đối phương. Sở dĩ nhóm trinh sát không xác định được bất cứ năng lực nào của chúng là do đám người này hoàn toàn chỉ là mấy kẻ d·u c·ôn bình thường.
Nhìn cả lũ cầm gậy, cầm dao lao tới, mọi người cảm thấy một trận nhức não.
- Đoàng đoàng!
Tiếng súng nổ liên tục cực kỳ dữ dội, nhưng thứ đối mặt với chúng không phải là người bình thường, ít nhất thì với mấy loại v·ũ k·hí phổ thông như vậy chẳng thể gây khó dễ chút nào.
Vân Tú bốc hỏa, cô ra lệnh cho thuộc hạ bắt sống rồi trong thời gian ngắn nhất tra khảo ra kẻ đứng sau, rồi liên lạc với Lau:
- Rốt cuộc cậu đang làm cái quái gì thế hả?
Lau đổ mồ hôi lạnh, hắn không hiểu vì sao cơ sự lại thành ra như vậy, kẻ địch vốn được đánh giá “rất nguy hiểm” lại chỉ là mất con cừu non, vậy Rivi và Jet đã đi đâu? Đôi tay liên tục thao tác truy tìm lại manh mối, miệng cố gắng giải thích:
- Kẻ địch rõ ràng dụ chúng ta t·ấn c·ông nhưng chỉ đưa tới mấy tên nghiệp dư, tôi thấy mọi việc dưỡng như không hợp lý.
Vân Tú nhíu mày.
Đúng vậy!
Nếu kẻ địch chỉ là mấy tay ngu xuẩn thì làm sao có khả năng hack vào hệ thống bảo mật của căn cứ? Nhất định có ẩn tình. Chẳng lẽ trong không khí nơi này có độc? Hay là ...
Cô chợt nhớ tới sự kiện n·ổ b·om sinh học lúc trước.
Bom?
- Tất cả rút lui! Ngay lập tức!
Cô hét vào hệ thống liên lạc giữa các đội khiến cả đám đang thu thập tin tức từ mấy tay d·u c·ôn không khỏi bất ngờ, nhưng phản xạ và sự tín nhiệm khiến họ lập tức tìm cách nhanh nhất thoát ra khỏi phạm vi ngôi nhà.
Bùm!
Ở sáu vị trí cách nhau không quá 10 Km nổi lên sáu cột lửa cùng đám khói đen kịt.
- Thực sự có bom. Bọn khốn kiếp!
Áp lực từ v·ụ n·ổ làm mặt cô nóng rát, nhưng thứ khiến Vân Tú quan tâm duy nhất chính là nhân thủ của mình:
- Lập tức báo cáo quân số.
Cả sáu đội đều bị v·ụ n·ổ làm hoảng loạn, phải mất một lúc mới có tín hiệu liên lạc. Nghe giọng người này Vân Tú thở được ra một hơi dài:

- Đội số 3, Yên Vũ báo cáo. Tổ đội có chút thương tích nhưng cơ bản không quá nặng. Kẻ địch bị v·ụ n·ổ bao trùm nhiều khả năng đã t·hiệt m·ạng toàn bộ.
Nhìn đội trưởng bóng dáng màu trắng có chút tức giận đang báo cáo với ngài Elise, những thành viên khác không khỏi nhớ lại thời khắc nguy hiểm vừa rồi. Nếu lúc đó đội trưởng không kịp tạo ra một vòng bảo hộ từ băng tuyết thì giờ này bọn họ chỉ sợ sẽ thương tích đầy mình, thậm chí m·ất m·ạng.
Ngay sau Yên Vũ, các nhóm khác cũng lần lượt báo cáo lại tình trạng của mình. Đội do Walter dẫn đầu cũng không bị thiệt hại nặng, vì hắn có khả năng dùng những lớp tường đất dày đặc bao bọc lấy thành viên trong nhóm.
Chỉ là những tiểu đội còn lại đã xuất hiện t·hương v·ong mà nặng nhất là nhóm số 6, vốn do DG dẫn đầu nhưng hắn bị cắt cử về nghiên cứu mẫu độc chất do những quả bom lần đầu p·hát n·ổ, cho nên toàn quân có 10 người thì 5 người t·hiệt m·ạng. Đây đều là những thành viên tinh anh phản xạ rất nhanh, sức mạnh không phải tầm thường, điều này nói lên khả năng công phá của những quả bom này là cực mạnh.
Tất cả số người b·ị t·hương nặng là 16 người, s·ố n·gười t·hiệt m·ạng là 8 người, cơn phẫn nộ của Elise giờ này không phải có thể dễ dàng đặt xuống được. Vì vậy, tất cả mọi người đều chỉ dám im lặng chờ chỉ thị.
Tuyết Yên nghe tiếng thở dài từ thiết bị truyền âm phát ra cũng không biết nên nói sao cho phải.
Một lát sau, tiếng còi cảnh sát vang lên, bọn họ mới nghe thấy cô nói:
- Mọi người rút lui về căn cứ, những thành viên b·ị t·hương ưu tiên chữa trị lập tức. Vivi và Jet tôi sẽ tìm cách tra ra manh mối sau.
...
- Bọn chúng nói gì?
Vân Tú uể oải tháo thiết bị truyền âm xuống bàn, lạnh tanh nói.
Bị đôi mắt tràn đầy lửa giận nhìn thẳng vào, Lau cúi thấp đầu, tay đưa ra thiết bị ghi âm khác.
Vân Tú nhận lấy, nhìn thoáng qua một lúc rồi bấm nút “Play”.
- Khà khà. Món quà đầu tiên ta tặng các ngươi thấy được không? Rất đẹp nhỉ? Sáu cánh hoa rực sáng trong đêm, kèm theo xác của không ít những con chuột nhắt không chạy kịp bị nướng thơm phức.
Đừng tức giận. Trò hay còn ở phía sau. Chúc ngủ ngon. À. Chú ý rà soát cho kĩ kẻo có vài chỗ lại “bùm”. Haha.
Vân Tú siết chặt nắm tay lại, nhưng nghĩ tới câu nói cuối cùng của kẻ này cô không khỏi kinh hoàng. Lau còn chưa kịp nói gì cô đã như cơn gió chạy đi. Tới khi hắn tỉnh hồn lại thì thiết bị truyền âm ở tai vang lên tiếng gấp gáp của cô, đây là kênh thông báo cho toàn bộ thành viên của tổ chức:
- Lập tức mang theo thiết bị rà soát bom tới những địa điểm chỉ định trên bản đồ. Nếu phát hiện bom lập tức s·ơ t·án mọi người, ưu tiên những thành viên có ưu thế về tốc độ. Lập tức thi hành.
Lau nghe vậy cũng liền hiểu ra vất đề, không đợi Vân Tú nói, hắn lập tức gửi tới bản đồ mọi người địa điểm cần bảo vệ gần nhất.
Trong suốt một đêm đó, rất nhiều thân ảnh di chuyển khắp mọi nơi không ngừng nghỉ, tâm trạng lúc nào cũng như treo ngược trên cành cây.
Tới sáng hôm sau, các cơ sở đều đã tra xét toàn bộ, chỉ là may không tìm ra quả bom nào nữa, nhưng tâm thần của mọi người đều rất mệt mỏi vì sự cảnh giác phải duy trì liên tục, thể xác cũng rã rời vì phải tận lực liên tục di chuyển nhiều vị trí trong suốt cả đêm.
1 lần bị rắn cắn 10 năm sợ dây thừng, tên khốn kia chỉ bằng một câu nói đã làm toàn bộ DE điêu đứng.
Vân Tú tới lúc này mới hiểu ra sự tức giận làm mình mất đi khả năng nhìn nhận toàn cục. Cuộc đấu trí này cô đã thua.

...
Bà Lan vốn có chút bất mãn vì con trai bà và con dâu đều làm một việc có lẽ vô cùng nguy hiểm, làm ảnh hưởng tới con bé Rivi, thì khi con dâu chỉ sau một đêm đã tiều tụy đi nhiều thì cơn giận liền nguôi đi.
Bưng đồ ăn sáng tới, bà thở dài nói:
- Mọi việc đều có hướng giải quyết. Nhưng nếu để cơ thể đói mà suy nhược đi thì con sẽ không đủ tỉnh táo nhìn ra phương hướng đó đâu. Ăn chút gì rồi ngủ chút đi. Nghe lời mẹ, đừng để tới khi nó về thấy con như vậy lại nói bà già này n·gược đ·ãi vợ nó.
Vân Tú định không ăn vì cô đang rất rối trí, nhưng nghe mẹ chồng nói vậy thì bật cười trách:
- Mẹ đừng nói vậy, Tuấn Vũ về mà dám mắng mẹ, con và Gia Hân sẽ không thèm nhìn mặt anh ấy nữa. Ừm, nhắc mới nhớ, con bé dậy chưa ạ?
- Nó ăn xong rồi, đang ngồi xem phim với bà ngoại kìa. Chẳng biết phim gì mà cười khách khách nãy giờ.
- Mẹ ăn sáng chưa, ngồi ăn với con.
- Ừ, con ăn đi, mẹ ăn với mọi người khi nãy rồi. À. Lúc nãy khi con th·iếp đi, có người tới tìm đấy, nhưng mẹ nói con cả đêm không ngủ vừa mới chợp mắt một chút nên con bé xin phép khi khác quay lại rồi.
- Con bé? Tuệ Mẫn ạ?
Vân Tú bắt ngay vào trọng tâm, cô không nghĩ ra hôm nay có hẹn với ai, chẳng lẽ công ty có việc gì?
- Không phải. Là người khác.
Nói tới đây bà Lan không khỏi có chút đau đầu, cô gái đó thực sự rất xinh đẹp, ban đầu là hỏi con trai bà, nhưng khi bà cố tính ám chỉ con trai đã có gia đình thì cô gái đó liền hỏi “chị Vân Tú có khỏe không ạ?”. Như vậy là biết con bà đã có vợ, bà mới thoải mái nói chuyện thêm một chút.
Vân Tú thấy vẻ mặt mẹ chồng có chút không đúng thì có vài suy nghĩ lướt qua đầu, cô cũng vừa chợt nhớ nếu là Tuệ Mẫn thì mẹ được gặp rồi, sẽ gọi bằng tên chứ không gọi là con bé. “Ai vậy nhỉ?”
- Cô ấy có nói tên hay để lại thứ gì không ạ?
- Không có.
- Ồ. Cô ấy trông thế nào ạ?
Bà Lan nhớ lại cũng không giấu giếm:
- Dáng dấp xinh đẹp, rất cao chắc 1m75, mặc đồ khá thường thượng, đi chiếc Porcher màu đỏ mận, biển số ở Hà Đô, cụ thể là số nào mẹ cũng không nhớ rõ.
Vân Tú vỗ trán, cô đưa nốt miếng cháo cuối cùng vào chiếc miệng xinh xắn rồi nói:
- Nhà có camera, con quên mất.
Bà Lan cũng bật cười:

- Đấy, mẹ thật tuổi già lẩm cẩm rồi mà.
- Ai chẳng có lúc như thế ạ, con cũng có nhớ đâu. Mẹ còn trẻ lắm, đi ra ngoài kia ai cũng nói là chị của con.
- Con bé dẻo miệng, học cái gì không học lại đi học thói nịnh hót của thằng đó.
- Hì hì.
Ôm mẹ chồng một cái xong, Vân Tú ra lệnh cho AI của Master Device mở hệ thống Camera.
Màn hình tivi trong bếp nhanh chóng được bật lên, đoạn video ghi lại đoạn hội thoại bổi sáng cũng được chiếu ra. Rất nhanh, cô nhận ra người trong clip.
- Hạ Minh Nguyệt?
Cô ta làm gì ở đây? Vân Tú cảm thấy khó hiểu vì sự xuất hiện của người phụ nữ này.
Khi cô chuẩn bị nói ra nghi vấn trong lòng thì chợt thấy có thứ gì đó không đúng.
- Dừng, quay chậm lại 10 giây trước.
Sau khi nhìn kĩ, cô lập tức đi ra khỏi bếp.
Mẹ Lan nhìn một hồi không rõ ra sao, thấy con vội rời đi thì gọi theo:
- Sao vậy Tú Tú?
- À, con ra cửa xem một chút.
Nghe vậy bà lắc đầu, mấy thứ của bọn trẻ bà nhìn nhiều cái không hiểu nên không quan tâm thêm nữa.
...
Vân Tú sau khi bước ra khỏi cổng, tới cây xưa cổ thụ trước cửa nhà nhìn một chút, rất nhanh liền thấy một thứ nho nhỏ lấp lánh giấu ở một cái hốc. Dám chắc không có người nào đang chú ý tới cô đưa tay vào lấy ra rồi cất nhanh vào túi áo khoác.
Trở về phòng mình, mở laptop lên, cô cắm thứ vừa nãy vào, đây là một chiếc USB hình đóa hoa Mạn la đà được làm khá tinh xảo.
Bên trong có một đoạn file mp3, cô lập tức ấn vào, âm thanh lập tức vang lên:
- Biệt thự số 68, Uyển Vân.
File ghi âm 1 giây rất nhanh kết thúc, khi Vân Tú định bấm nghe lại thì phát hiện nó đã biến mất một cách kỳ quái.
- Thủ đoạn truyền tin một lần sao?
Vân Tú xác minh thêm chiếc USB không có thêm thứ gì liên rút ra, cô căn nhắc một chút rồi lập tức thay đồ đi ra ngoài. 68 Uyển Vân, cái địa chỉ này dù nghe một lần cô vẫn nhớ rõ, bởi vì nó là biệt thự mà cô đích thân mua cho Tuấn Vũ, từ cái thời mà anh ấy còn đi học năm nhất đại học.
Nơi đó cũng có nhiều kỉ niệm của hai người.
Chỉ là, nơi đấy thì có liên quan gì với cô ta? Vân Tú cảm thấy lòng mình có chút chua chua, không phải anh ấy lại có gian díu gì với ả chứ? ừm, có thể lắm, Hạ Minh Nguyệt được mọi người tôn là đóa Mạn La Đà vô cùng xinh đẹp nhưng nó lại là thứ kịch độc. Không ai dám hái, chỉ có thể đứng từ xa nhìn. Có lẽ vì lý do ấy mà chiếc Bentley T1 cô chọn để đi chính là chiếc xe của Tuấn Vũ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.