Chương 91: Bí Mật Được Hé Lộ
Đều là phụ nữ với nhau, Hạ Minh Nguyệt rất nhanh hiểu rõ sự ám chỉ của Vân Tú khi cô lái chiếc xe của chồng đi gặp mình. Tuy vậy, điều này không làm cô thiếu đi sự tự nhiên.
- Rất vui được gặp!
Hạ Minh Nguyệt chủ động đưa tay ra đón nữ cường nhân nổi tiếng nhất lịch sử kinh doanh Châu Á- Thái Bình Dương năm 2014.
Vân Tú tháo mắt kính xuống, vươn tay và nở nụ cười tươi tắn:
- Hân hạnh!
Biết người phụ nữ này luôn thẳng thắn trong mọi vấn đề, Hạ Minh Nguyệt chủ động dẫn lời:
- Chúng ta vào nhà nói chuyện chứ?
Vân Tú không hiểu chữ “nhà” mà cô ta nói là ý gì, thì nhanh chóng nghe được lời giải thích kèm nụ cười:
- Nhà tôi ở bên này.
Hạ Minh Nguyệt cong môi cười chỉ sang căn biệt thự đối diện, vì nằm trong cùng một khu đất nên lối kiến trúc của chúng rất giống nhau.
- Xin lỗi nhé. Tôi sợ chị không biết đường nên mạn phép nói đến căn nhà số 68 này, căn của tôi, số 69.
Vân Tú nghe lời khiêu khích ấy sao còn không hiểu hàm ý phía sau, đây rõ ràng là muốn ám chỉ cô biết chủ nhân căn nhà số 68 có liên quan tới mình, đồng thời cũng khẳng định cô và người đó quen biết nhau, còn là “hàng xóm” của nhau nữa đấy.
- Tốt!
Vân Tú không nói nhiều, cô chấp nhận đối mặt với sự khiêu khích ấy, dù sao cô ta cũng là chủ nhân của khu Uyển Vân Sơn Trang này, chủ động tìm một căn nhà đương nhiên chẳng có gì khó. Nếu ngay từ đầu đã bị người ta đánh đòn tâm lý làm bản thân tức giận, thì trong phần nói chuyện tiếp theo chẳng phải dễ dàng để họ dắt mũi đi sao? Cô nào còn ngây thơ như thế.
Hạ Minh Nguyệt thấy chiêu của mình không đem lại hiệu quả như mong muốn thì hơi khó chịu, tuy vậy, cô cũng không hi vọng mình có thể thắng người phụ nữ này một cách dễ dàng. Như thế ... sẽ chẳng còn chút thú vị nào nữa.
Cánh cổng lớn biệt thự được mở ra, Vân Tú đánh xe vào gara, bởi vì cách bố trí hai căn nhà rất giống nhau nên cô không có chút khó khăn nào.
...
Nhìn bóng dáng thấp thoáng của hai đại mỹ nhân, Ngô Phúc Vinh há hốc mồm, nhưng rất nhanh nước dãi chưa kịp chảy ra thì tai đã đau buốt, kèm theo đó là lời cảnh tỉnh sâu sắc:
- Anh dám nhìn nữa? Có tin em móc mắt ra không?
Đình Lan nghiến răng nghiến lợi, bàn tay nhỏ nhắn xoắn “nhẹ” hoàn tất một vòng tròn hoàn mĩ khiến cánh tai bỗng chốc đỏ bừng.
- Aaaa. Vợ ơi, anh biết lỗi rồi mà.
- Đúng là tên gan nhỏ, gái xinh thì cứ ngắm. Sợ vợ? Chậc chậc. Nam nhi chí ở bốn phương ... Ái. Bà xã, không phải em đang nấu sốt cà ri sao?
Hồ Tôn Sách vừa giữ gọng kính vừa la oai oái.
- Hừ, đám nam nhân mấy người chẳng tên nào chịu an phận. Có một đòi hai. Mà không mở to mắt chó xem đấy là ai mà dám mơ tưởng.
Ái Thy lắc lắc cần cổ mấy cái làm nó phát ra mấy tiếng răng rắc hơi rợn người. Tuy nhiên hai tên đàn ông bị lời nói phũ phàng của cô làm cho tỉnh người.
“Người đó là ai nhỉ? Nhìn rất quen mắt”.
Ngô Phúc Vinh đã thôi bát nháo, hắn quay lại thấy Hạ Phá Quân thì vẫy vẫy tay:
- Ê, khách của bà chị mày là ai thế? Nhìn quen lắm.
Hạ Phá Quân nhìn hắn bằng ánh mắt phức tạp, đám bạn thấy vậy cũng không trêu đùa nữa. Mãi sau hắn mới ngửa cổ hít một hơi sâu:
- Là chị Vân Tú.
- Vân Tú? Cái tên nghe rất quen.
Ngô Phúc Vinh gãi gãi đầu trầm tư. Nhưng thoáng một cái lại bị vợ bợp đầu, hắn la lên:
- Vợ ơi, em đánh thế anh sẽ bị ngu đi đấy.
- Anh còn có thể ngu hơn được sao?
Cả đám phì cười thì nghe thấy cô nói:
- Vân Tú, còn có Vân Tú thứ hai sao? Các anh không nhìn thấy cô ta lái chiếc Bentley đời đầu, là bản thiết kế đặc biệt từ tổng công ty bên Anh Quốc dành riêng cho các lãnh đạo cấp cao đấy.
- Vân Tú? Bentley? Mẹ nó, là chủ tịch tập đoàn Thịnh Thế? Bảo sao nhìn thoáng qua từ phía sau nhưng lại thấy rất quen, đám Paparazzi hôm nào chẳng chụp trộm mấy cái ảnh đăng lên đủ loại mặt báo.
- Đi vào đây một lát, có vài thứ tao muốn nói với mọi người.
Hạ Phá Quân cảm thấy một số thứ cũng nên tiết lộ với đám bạn của mình rồi, chỉ là ... tên khốn kia mấy năm không gặp, hắn ném ra cho cả đám một cái dự án thành lập công ty lắp ráp điện thoại rồi bỗng biến đâu mất rồi?
Thấy Hạ Phá Quân đột nhiên nghiêm túc như thế, mọi người không nói nhiều mà nhanh chóng đi vào nhà. Căn số 68 này từ lúc Dương Tuấn Vũ không thấy tung tích, họ đã sử dụng để làm nơi tụ họp bàn bạc các chuyện cơ mật của công ty, nó cũng là nơi để cả đám thư giãn những ngày cuối tuần yên tĩnh.
...
Mùa đông năm nay đặc biệt lạnh, Hạ Phá Quân cho thêm củi vào lò sưởi, nhiệt tỏa ra khiến mọi người cảm thấy thoải mái hơn. Đây cũng là điểm họ rất thích ở căn biệt thự này, nó không sử dụng máy điều hòa mà dùng cách sưởi vô cùng thân thiện, tự nhiên theo phong cách lò sưởi châu Âu thời xưa.
Cả nhóm ngồi quây quần xung quanh lò sưởi, Phương Thảo nhanh chóng múc ra bát những muỗng cà ri thơm nồng còn tỏa hơi ấm rồi truyền tay cho đám bạn.
Khi hương vị cà ri ngon lành làm dạ dày thoải mái hơn, Hạ Phá Quân ngả người vào ghế bắt đầu nói. Chỉ là câu đầu tiên đã thành công đánh trúng tâm lý của cả nhóm.
- Mọi người còn nhớ Dương Tuấn Vũ chứ?
Ngô Phúc Vinh đang nuốt dở miếng thịt gà tí bị nghẹn, hắn ho khụ khụ mấy tiếng rồi mắng:
- Làm sao không nhớ? Thằng ấy thật khốn nạn, dám vứt bỏ bạn bè chạy đi đâu mất tiêu rồi. Tao mà túm được thì sẽ tẩn cho nó một trận nên thân.
Hồ Tôn Sách không cho là vậy:
- Có lẽ nó thực sự có chuyện ngoài ý muốn.
- Ngoài ý muốn? Có gì không thể nói ra? Đám tụi mình dù chẳng khá khẩm gì cũng có thể giúp nó một hai mà?
Đẩy mắt kính, Hồ Tôn Sách lắc đầu:
- Chắc gì đã là vấn đề tiền bạc. Tao chỉ sợ nó gặp chuyện không may. Thằng đó lúc nào hành tung cũng thoắt ẩn thoắt hiện, có lúc nào nó chịu ngồi im một chỗ chứ? Hi vọng nó vẫn ổn.
Mọi người trầm mặc.
- Sao Tuyết Yên không chịu nói gì với chúng ta?
Cả đám lại im lặng, bọn họ đã rất nhiều lần gạn hỏi nhưng đều chỉ nhận được một nụ cười của cô: Anh ấy đang có việc ở nước ngoài, trong thời gian nhất định không về ngay được.
Nhưng ra nước ngoài thì ra chứ, điện thoại, mạng xã hội, mọi thứ có thể liên lạc đều chẳng thấy có chút dấu hiệu phản hồi lại. Làm gì có ai bận rộn kiểu đó. Nhưng người ta là em gái lại chẳng muốn nói nhiều thì họ cũng không dám ép hỏi.
Đình Lan nãy giờ chỉ nghe mà không nói gì chợt lên tiếng:
- Phá Quân, cậu biết gì nên mới gọi chúng tôi vào đây đúng không?
- Ơ. Mày biết cái gì? Sao giấu bọn tao?
Ngô Phúc Vinh tru tréo lên.
- Ngồi im, để cậu ấy nói, anh hét lên cái gì? Còn sợ giọng mình không đủ lớn?
Đình Lan tức giận đá cẳng chân chồng, cô chợt hối hận khi nuôi một tên chồng óc heo.
Một bàn tay ấm áp khẽ siết lại, Hạ Phá Quân nhìn sang Phương Thảo cười, rồi gật đầu nói:
- Dương Tuấn Vũ chính là chủ tịch của siêu tập đoàn Thịnh Thế, chồng của chị Vân Tú.
Phụt!
Khụ khụ!
Cả đám lập tức đang ăn gì phun nấy, vị cay của cà ri càng làm mọi người khốn khổ không thôi. Tuy vậy, trong lúc hỏa tốc uống nước cho xuôi, đôi mắt cả nam lẫn nữ đều trừng trừng nhìn tên đang nhếch mép ngồi ở ngả người vào ghế kia.
“Hắn ... hắn nói thật nhẹ nhàng a.”
- Làm quái có chuyện đấy, hắn đúng là đẹp trai hơn tao một tí, cao hơn một tí, thần bí một tí. Tuyệt đối không thể là con quái vật ẩn sau màn, khẽ giậm chân là nghiêng ngả cả giới kinh tế, chính trị, quân sự được. Còn có một người vợ tuyệt sắc, tài giỏi như thế. Khụ khụ. Nếu như vậy ông trời đúng là đối xử với tao quá bất công rồi.
Ngô Phúc Vinh đấm đấm vào ngực, thở dài bất mãn.
Mọi người đều bĩu môi khinh bỉ, Đình Lan xấu hổ che mặt.
“Nghĩ lại lúc trước, từ thần thái, cách ứng xử chuyên nghiệp, làm việc cực kỳ mạnh mẽ dứt khoát, nếu lắp Dương Tuấn Vũ với kẻ hắc thủ đứng sau Thịnh Thế thì còn chút không cân xứng. Nhưng ... nếu quả thật như vậy thì...”
Cả nhóm sau một hồi bát nháo, cảm thấy Hạ Phá Quân không phải đang nói đùa thì bọn họ rơi vào yên tĩnh suy nghĩ, cố gắng lắp ghép hình ảnh của hai đối tượng ấy vào làm một.