Chương 92: Dự Án Nguy Hiểm
- Tại sao hắn lại trốn phía sau mà không lộ diện ra ngoài? Người ta sống trên đời này ai không muốn dát vàng lên mặt mình?
Hạ Phá Quân lắc đầu cười:
- Hắn dường như không nghĩ giống đa phần mọi người. Có thể là ... sợ phiền phức.
Ái Thy không biết quá nhiều về người bạn kia, nhưng là người có cái nhìn khách quan cô ngập ngừng nói:
- Đúng vậy, chắc cậu ta không muốn đi tới đâu cũng bị người ta nhìn chằm chằm vào như sinh vật lạ. Cuộc sống của mấy minh tinh màn bạc nhìn thì hào nhoáng vô cùng nhưng rắc rối đâu có ít. Cứ nhìn Tuyết Yên của chúng ta ấy, muốn đi ra ngoài là phải hóa trang, đổi quần áo liên tục, đi đâu cũng nơm nớp sợ đám paparazzi chụp trộm rồi đăng bài tràn lan trên mạng xã hội.
Hồ Tôn Sách gật gù ủng hộ ý kiến vợ mình:
- Tuấn Vũ nó không phải người thích nổi bật. Chuyện thường ngày không nói, chúng mày nghĩ lại thời điểm nó gợi ý chúng ta mở công ty lắp ráp điện thoại không? Bản kế hoạch sơ bộ, phân chia công việc theo ưu thế của từng người. Từ thần thái, phong cách làm việc nhanh nhẹn, quyết đoán đấy. Tại sao lại không thể là người gây dựng lên con quái vật Thịnh Thế chứ? Chúng ta còn biết quá ít về cậu ta, những thứ hắn làm được, chúng ta thấy được mấy điều? Phá Quân, mày cũng sốc nổi lắm, tin này chắc chắn là do bà chị họ nói cho mày đúng không?
Hạ Phá Quân xoa xoa mũi, nhớ lại ngày đó Dương Tuấn Vũ có những biểu hiện kinh khủng ở sân bắn, âm thanh từ những phát đạn của khẩu Barrett vẫn còn văng vẳng trong đầu hắn. Rồi hắn đã dùng thân mình đẩy hai chị em mình ra khỏi phát đạn tử thần của tên sát thủ.
Sau đó hắn đã cố gặng xin Tuấn Vũ dạy võ cho, nài nĩ bám đuôi mãi cuối cùng nhận được một tờ giấy ghi địa chỉ. Hắn phấn khích đi tới nơi, ở đó hắn gặp một quả núi, à không, một người vạm vỡ như một ngọn núi nhỏ, ông ta đã thành công h·ành h·ạ hắn tới ngủ mơ cũng gặp ác mộng.
Và rồi, thời gian qua, hắn thấy người này xuất hiện ở bên cạnh Vân Tú, được gọi là anh Cường.
Sau một quá trình thử thách ở gia tộc, hắn bắt đầu được chị họ cho tiếp cận với đội Mật Ám của Hạ gia, rồi manh nha biết được người được gọi là “anh Cường” kia chính là một cán bộ cấp cao của Thịnh Thế, giám đốc hai công ty Thịnh Thế Quân Sự và công ty Đóng Tàu Thịnh Thế.
Khi gặp, hắn hỏi người đó Tuấn Vũ rốt cuộc là ai, nhưng chỉ nhận được một trận h·ành h·ạ nên thân.
Hạ Phá Quân tự biết tố chất võ học của mình chẳng tới đâu, vốn dĩ bị n·gược đ·ãi nhưng không bỏ cuộc vẫn là vì thói háo thắng, không chịu nổi cái nhếch môi khinh bỉ của thằng bạn. Tuy vậy, sao một thời gian dài luyện tập dưới mí mắt của anh Cường, hắn cũng cứng rắn hơn, mấy tên d·u c·ôn bình thường tầm này đều bị hắn dễ dàng thu phục. Cái này ... rất có mặt mũi với mấy em nữ sinh tuổi mới lớn.
Việc hắn biết Dương Tuấn Vũ là trùm cuối cũng là do tình cờ.
Lần đó chị hắn uống rất say, khi về nhà liền khóc lóc rất thương tâm. Trong lúc đấy hắn nghe được vài thông tin không nên nghe. Mặc dù không phải những câu chữ liền mạch nhưng hắn có thể phán đoán ra vài điều.
Thứ nhất, Chủ tịch chính thức của Thịnh Thế không phải là Vân Tú như trên giấy tờ, mà là của Dương Tuấn Vũ, đứa bạn vẫn hay cởi trần ngủ ở ký túc xá với bọn hắn.
Thứ hai, Dương Tuấn Vũ đã có vợ, vợ hắn không ai khác chính là người phụ nữ xuất sắc kia: Trần Vân Tú.
Thứ ba, Dương Tuấn Vũ dường như không đơn thuần là một thương nhân, với sự nhạy bén trong phản xạ, trình độ võ thuật cao cường, hắn giống như đã tham gia một tổ chức bí mật nào đó để bảo vệ tổ quốc. Cụ thể là tổ chức nào hắn vẫn không đủ quyền hạn để biết.
Khi đó, Hạ Phá Quân đã liên tưởng ngay tới sự m·ất t·ích của đứa bạn này. Liệu có phải hắn đã m·ất m·ạng trong một nhiệm vụ nguy hiểm nào không? Câu trả lời này vẫn thường trực trong đầu hắn, là thứ hắn tìm kiếm suốt thời gian qua.
- Cậu đã biết sự thật này từ lâu rồi sao giờ mới nói với chúng tớ?
Đình Lan nhìn Hạ Phá Quân với ánh mắt khó hiểu, chẳng lẽ hắn có dụng ý gì. Bọn họ không phải những kẻ sau khi biết thân phận của bạn bè mà thay đổi thái độ. Đương nhiên, họ cũng chẳng trách cứ Dương Tuấn Vũ vì sao phải che giấu lai lịch của mình, bời vì mỗi người đều có một bí mật riêng.
Hạ Phá Quân lắc đầu:
- Tôi cũng mới biết cách đây không quá lâu. Thực ra, dù hắn có thân phận bậc nào đi chăng nữa, nhưng Tuấn Vũ xưa nay không phải người thích thể hiện, nhất là đối với những ai hắn coi là bạn bè. Vì thế, mọi người cứ tỏ thái độ như trước nếu gặp lại hắn là được. Chỉ có điều, hiện giờ tung tích của hắn không rõ. Nếu có, chắc chỉ có người phụ nữ khi nãy mới biết nhiều hơn.
...
Trong khi đám bạn bè của chồng mình đang đoán già đoán non ở căn biệt thự đối diện, ở đây, sau khi vào nhà, cô đã được chủ nhà mời một ly rượu vang đỏ và ít bánh nướng nho khô.
Vân Tú nhìn đĩa bánh nhưng không ăn, cô hơi mất kiên nhẫn, dù sao ở nhà vẫn còn rất nhiều việc, tin tức của Rivi còn chưa rõ, cô làm gì có tâm trạng ở đây phẩm rượu, phẩm đồ ăn.
Hạ Minh Nguyệt dường như đã sớm nhận ra điều này, cô cũng không ép buộc khách. Ngón tay thon dài khẽ gõ lên tay vịn phát ra tiếng “cộc cộc” nho nhỏ.
- Tuấn Vũ hiện giờ đang ở đâu?
Vân Tú không ngờ cô gái này lại nói thẳng ra như vậy, cô thoáng nghĩ một chút rồi lắc đầu:
- Sao tôi phải nói với cô?
Hạ Minh Nguyệt hơi ngả người về trước, chiếc váy xẻ sâu khó lòng che đi được hết cảnh xuân sắc nơi thềm ngực, chỉ là cô chẳng để ý tới mà khẽ cười:
- Chẳng phải các người đang tìm tung tích của hai đứa trẻ sao?
Nhiệt độ không khí vốn lạnh nay càng trở lên âm hàn, đôi mắt Vân Tú lóe lên ánh sáng tím chứng tỏ nội tâm cô đang dậy sóng.
- Cô biết chúng ở đâu?
Hạ Minh Nguyệt im lặng mà duỗi cái lưng ong ra chiếc ghế dài, ngón tay thon khẽ đưa một quả nho khô vào chiếc miệng xinh đẹp.
- Nếu cô đã biết tới vậy thì nên hiểu sự an toàn của hai đứa trẻ đấy có ý nghĩa rất quan trọng với anh ấy, vì sao phải làm khó nhau?
Hạ Minh Nguyệt hơi nhướng mày liễu nhưng cô quyết không chịu mở miệng. Thật lâu cô mới có được chút tin tức đủ khả năng đem ra trao đổi tin tức về hắn, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua.
Vân Tú thở dài lắc đầu, gương mặt xinh đẹp thoáng nét vô cùng buồn bã:
- Tôi không biết anh ấy đang ở đâu. Cô tài năng như vậy sao không tìm kiếm được tin tức gì hữu dụng sao?
Hạ Minh Nguyệt cuối cùng cũng không bảo trì được sự im lặng, cô nhíu mày nghi hoặc:
- Cô là vợ của anh ta mà không biết? Vậy ai mới biết đây?
- Như cô thấy, tôi cũng chẳng phải Đấng toàn năng, những việc tôi không biết còn nhiều lắm. Tuấn Vũ đã m·ất t·ích được 2 năm rồi. Nhưng tôi tin anh ấy vẫn còn sống.
Hạ Minh Nguyệt gấp gáp hỏi:
- Vậy là trước khi anh ta biến mất đã gặp chuyện gì bất trắc sao? Là tổ chức nào t·ấn c·ông? Satan? Sói Xám?
- Cô thực cũng biết không ít nhỉ?
Vân Tú hơi ngạc nhiên, nhưng ánh mắt nhìn người phụ nữ trước mặt đã thay đổi rất nhiều. Tình báo Hạ gia, suy cho cùng cũng không phải đơn giản. Mấy đại gia tộc này sừng sững bao năm, nếu bên trong không có chút nội tình mạnh mẽ nào thì khó mà bám trụ, vượt qua được vô vàn biến cố theo năm tháng.
- Được, tôi tin cô lần này.
Nghe Hạ Minh Nguyệt nói vậy Vân Tú có chút khó tin, cô ta thực sự đơn giản chấp nhận điều này sao? Nhưng quả thực nếu hỏi thêm cô cũng chẳng còn thứ gì để nói.
Nhìn Vân Tú, cô lắc lắc ly rượu vang:
- Cô nợ tôi một món ân tình.
Thoáng chần chừ nhưng cuối cùng cô vẫn đồng ý:
- Được. Tôi nợ cô lần này.
Cô gái họ Hạ nở nụ cười gian xảo rồi đứng lên, đôi chân dài miên man đi về phía kệ tủ lấy ra một đoạn băng rồi cho vào đài Cassette.
- Chắc cô ngạc nhiên vì tôi sử dụng thứ đồ cổ này để lưu tin tức đúng không?
Vân Tú lắc đầu:
- Mỗi người có thói quen riêng, chưa kể, đồ cổ không hẳn đã là đồ bỏ đi. Băng Cassette sẽ ít có nguy cơ bị kẻ địch t·ấn c·ông ă·n c·ắp dữ liệu qua mạng internet.
- Cũng không hẳn như ý cửa cô, chỉ là tôi thích mấy thứ hoài niệm. Được rồi, chú ý nhé.
Hạ Minh Nguyệt bật màn hình lên, đoạn băng bắt đầu quay tròn, tín hiệu đã bắt đầu được phát ra.
Đoạn tin tức này khá ngắn, hình ảnh không quá rõ ràng, nhưng nội dung chứa đựng khiến Vân Tú phải nhíu chặt mày.
Lúc này, trong đầu cô hiện ra mười một chữ: Dự Án Phục Sinh – Dự Án Sinh Vật Biến Đổi Gen.
Hạ Minh Nguyệt lập tức hủy đi đoạn băng, cô nghiêm túc ngồi xuống nói:
- Để lấy được tin này, đội Mật Ám của tôi đã hi sinh toàn bộ 10 thành viên tinh anh nhất. Cô nên biết trân trọng nó.
Vân Tú gật đầu, cô không bàn cãi về sự cơ mật của thứ này. Nhưng Dự Án Phục Sinh và Dự Án Sinh Vật Biến Đổi Gen rốt cuộc là cái thứ gì?
Đột nhiên, cô nghĩ tới sức mạnh thần kì của cô bé Rivi, lần đó không biết bằng cách nào mà chị Iris tỉnh lại, nhưng rõ ràng nó có liên quan mật thiết với sự xuất hiện của Rivi. Phục Sinh? Là hồi sinh một kẻ đ·ã c·hết? hoặc sắp c·hết? Chúng làm sao biết được khả năng của con bé? Căn cứ xuất hiện nội gián sao?
Không đúng. Nên nhớ, sự tồn tại của Iris trong buồng Ni-tơ lỏng là rất bí mật, ngoài Tuấn Vũ, cô, Tuyết Yên và DG ra thì không ai biết. Mấy người bọn họ hoàn toàn không có cái dã tâm ấy.
Mới đầu cô cũng thoáng nghi ngờ hai người kia, nhưng nếu thực sự bọn họ là nội gián thì sự việc quá mức nghiêm trọng. Nên nhớ, sự tồn tại của DE ở thời điểm ban đầu chẳng khác gì một thứ vô hại, làm sao đánh động tới sự chú ý của mấy tổ chức lớn như thế mà họ biết để cài người vào?
Như vậy chỉ có thể là đối phương có kẻ mang sức mạnh hoặc thiết bị nào đó rất đặc biệt, có thể phát hiện ra năng lực của Rivi rồi lên kế hoạch b·ắt c·óc con bé. Phát hiện và khắc chế. Đúng thế, nếu là sự thật thì hoàn toàn có thể lý giải việc Rivi b·ị b·ắt đi mà không tạo ra bất cứ sóng gió gì.
Bọn chúng định bắt con bé sử dụng năng lực của mình để hồi phục một thứ đáng sợ nào đó. Còn Sinh Vật Biến Đổi Gen nữa, đám người này rốt cuộc định làm cái gì? Vân Tú càng nghĩ càng cảm thấy đây là một chuỗi nhưng kế hoạch nào đó mà một khi hoàn thành sẽ gây ra biến đổi đặc biệt nghiêm trọng cho an toàn của nhân loại.