Chương 53. Hội nghị Bình Than
Đã thấm thoát đến cuối năm, ngoài công việc ở Gia Trang Mạnh cũng đang dạy Quỳnh Dao quen dần với các sản phẩm thực phẩm chức năng. Anh nói dối đây là những sản phẩm thầy anh lấy ở một hòn đảo xa ngoài biển gọi là Anh Quốc. Những chữ trên bao gì là chữ viết nơi đó, họ có cách bào chế thuốc riêng và cách chuẩn bệnh của họ có một số quan niệm khác. Mạnh không giỏi về khám bệnh nên anh muốn Quỳnh Dao được học từ bố sẽ khám bệnh cho những quý bà trong thành Thăng Long kết hợp với kiến thứ y học hiện đại từ anh để có thể sử dụng chức năng hiệu quả.
Nhu cầu giảm cân và làm đẹp từ thời nào cũng có, nhiều mệnh phụ ngoài bốn mươi cũng muốn có vóc dáng thon thả để còn cạnh tranh với vợ lẽ của chồng. Quỳnh Dao rất thông minh và sáng dạ nhanh hiểu được kiến thức y học hiện đại. Lúc này quán nướng và lẩu cũng đang bán rất chạy Cẩn muốn Mạnh mở thêm quán nữa sau một tháng nhưng anh biết c·hiến t·ranh đang sắp đến gần, đây chỉ là cơ hội hớt váng chuẩn bị cho việc kinh doanh sau c·hiến t·ranh.
Lúc này Hốt tất liệt đã bắt đầu cho tập trung lương thực ở vùng Lưỡng Quảng chuẩn bị cho việc t·ấn c·ông Đại Việt bất chấp sự khuyên can của nhiều quan lại. Hoàng thượng quyết định tổ chức họp vương hầu và trăm quan, bàn kế sách công thủ và chia nhau đóng giữ những nơi hiểm yếu, địa điểm họp ở bến Bình Than nhằm đảm bảo bí mật quân sự (Bình Than tại bãi Nguyệt Bàn, thuộc làng Bình Than, xã Cao Đức, huyện Gia Bình, tỉnh Bắc Ninh ngày nay).
Còn hai hôm nữa đến này họp, anh vẫn thấy Trần Khánh Dư lên kinh thành giao than như thường lệ, rồi qua quán của nướng ngồi uống rượu anh tò mò hỏi.
-Khánh Dư ca không có ý định đi dự hội nghị Bình Than à ?
Khánh Dư vừa gắp miếng thịt nướng xong lại làm ngụm rượu giọng chán chường.
-Giờ ta là người áo vải sao mà dự hội nghị các vương hầu và tướng sĩ cao cấp được. Giờ làm ăn với đệ tháng kiếm cả trăm lượng bạc cũng thoải mái cuộc sống chẳng lo nghĩ nhiều.
Mạnh thầm nghĩ “ hỏng rồi, theo lịch sử Khánh Dư giả làm người bán than để tiếp cận nhà vua rồi từ đó vua thương tình cho phục lại chức cũ. Giờ tại mình làm Khánh Dư có cuộc sống an nhàn lên thoái chí, Đại Việt lại mất một tướng tài giỏi thủy chiến”. Anh nghĩ phải tìm cách khích lệ tinh thần vị tướng này.
-Nước nhà lâm nguy, thất phu hữu trách. Thân là tướng thì đại ca phải nghĩ cách giúp nước chứ. Giặc sang tàn sát dân chúng, liệu chúng ta còn làm ăn được nữa không.
Khánh Dư trầm ngâm nói.
-Ta sợ giờ cũng không có cách nào để tham dự hội nghị, với lại ta cũng ngại gặp mặt Hưng Đạo Vương.
Mạnh nói.
-Hưng Đạo Vương là người hiểu đại nghĩa sẽ không vì tình riêng mà gây trở ngại cho việc chung. Huynh là tướng tài giỏi thủy chiến đệ nghĩ Hưng Đạo Vương sẽ dùng lại Huynh thôi hơn nữa còn Hoàng Thượng nữa sẽ giúp Huynh nữa. Nếu Huynh muốn tham gia hội nghị đệ có cách này.
Khánh Dư mừng rỡ nói.
-Cách nào đệ nói thử ta nghe.
Mạnh ghé tai vào Khánh Dư nói mấy câu. Khánh Dư mừng rỡ nói.
-Cám ơn đệ, nếu ta được phục chức ta sẽ ghi nhớ công lao này của đệ.
Ngày hôm sau Khánh Dư lên thuyền đi về Bến Bình Than Mạnh cũng đi cùng, anh muốn chứng kiến hội nghị lịch sử của Đại Việt mà mấy trăm năm sau còn nhắc đến. Ngày hội nghị diễn ra thuyền vua đỗ ở bến Bình Than, lúc ấy thủy triều đang rút, nước chảy mạnh, có một chiếc thuyền lớn chở than đi qua, trên thuyền có một người ngồi đằng mũi, đội nón lá, mặc áo ngắn, dáng điệu ung dung đang ngồi hát . Vua Trần Nhân Tông nhìn thấy, bảo:
-Người kia chẳng phải là Nhân Huệ Vương sao?
Vua sai người chèo thuyền nhỏ đuổi theo. Đến cửa Đại Than thì gặp được, quân hiệu triệu ông này về gặp vua. Khánh Dư đứng lên, khảng khái trả lời:
-Ta là người buôn bán than, chả có việc gì mà phải đến gặp vua cả.
Quân hiệu trở về tâu, vua Trần Nhân Tông lại bảo.
-Đấy đúng là Nhân Huệ Vương rồi, người thường tất không dám nói như thế.
Vua liền sai tiếp đội thị vệ lấy thuyền lớn chèo nhanh theo để mời người bán than về gặp cho bằng được. Khi Trần Khánh Dư cúi đầu đi lên thuyền rồng, vua Trần Nhân Tông thân bước ra, ôm chầm lấy, nói:
-Trời ơi! Nam nhi mà đến nỗi này thì thực là cùng cực rồi.
Rồi vua liền xuống chiếu tha tội hết mọi tội lỗi cho Trần Khánh Dư. Hưng Đạo Đại Vương Trần Quốc Tuấn thì đi xách nước dội lên người cho Trần Khánh Dư tắm sạch bụi than. Sau đó, vua ban quần áo ngự để Trần Khánh Dư kịp mặc và ngồi cùng bàn việc chống giặc với các quan tướng. Lúc đó Mạnh đang trên bờ sông bên bãi cỏ lâu nhìn thấy Khánh Dư bước lên thuyền vua anh đoán đã thành công rồi, anh lên thuyền nhỏ đi đến bến Bình Than. Do không được tham dự lên anh chỉ lên bờ ngồi nhìn từ phía xa.
Mùa Đông lạnh cắt da cắt thịt, những cơn gió làm những bãi lau xào xạc như bờm hàng trăm con ngựa đang chạy. Một lúc sau anh nghe tiếng vó ngựa, dùng ống nhòm nhìn anh phát hiện ra Trần Quốc Toản đang phi ngựa đến, anh đoán Quốc Toản muốn xin tham gia hội nghị, Mạnh tiếc giờ có điện thoại di động quay được cảnh Quốc Toản bóp nát trái cam thì về thời mình kiểu gì video cũng có triệu view.
Quốc Toản đứng đợi Vua từ sáng đến trưa vẫn không gặp được, liền xô mấy người lính gác ngã chúi, xăm xăm xuống bến. Quân lính ập đến vây kín. Quốc Toản mặt đỏ bừng bừng, tuốt gươm, quát lớn.
- Ta xuống xin bệ kiến Vua, không kẻ nào được giữ ta lại.
Lúc này Vua cùng các vương hầu ra ngoài mui thuyền nghỉ ngơi sau buổi họp sáng. Quốc Toản bèn chạy đến, quỳ xuống tâu:
- Cho giặc mượn đường là mất nước. Xin Bệ hạ cho đánh!
Nói xong, cậu tự đặt thanh gươm lên gáy, xin chịu tội.
Vua truyền cho Quốc Toản đứng dậy, ôn tồn bảo:
- Quốc Toản làm trái phép nước, lẽ ra phải trị tội. Nhưng xét thấy cháu còn trẻ mà đã biết lo việc nước, ta có lời khen.
Nói rồi, Vua ban cho Quốc Toản một quả cam, Quốc Toản buồn bã đi lên bờ nhìn thuyền rồng lòng đầy uất ức. Mạnh thấy thế đi tới, chờ cho một lúc cơn giận của Quốc Toản lắng xuống anh mới lại gần gọi.
-Toản nhỉ.
Nhìn thấy người quen, Quốc Toản thi lễ.
-Cháu chào chú.
Mạnh nhìn Quốc Toản hồi lâu rồi nói.
-Chắc cháu buồn lắm.
Quốc Toản ấm ức
-Vâng nghe lời chú nhắc nhở cháu đã ngày đêm khổ luyện võ nghệ và binh pháp để tham gia giúp nước nhưng vua nói cháu vẫn còn nhỏ chưa được đánh giặc. Cháu đang định về quê tập hợp đội ngũ những bạn tuổi cháu để tham gia đánh giặc cứu nước như Phù Đổng Thiên Vương.
Mạnh gật đầu.
-Cháu làm thế là đúng, cháu cứ về quê tụ tập mọi người. Chú sẽ nói với Chiêu Văn Vương để giúp cháu trang bị cho đội quân của mình.
Quốc Toản mừng rỡ.
-Cám ơn chú, cháu sẽ về tập hợp đội quân rồi báo lại cho chú.
Lúc này Quốc toản mới thấy tay bị ướt, anh nhìn xuống tay quả cam đã bị bóp nát từ bao giờ, vứt vội quả cam đi Quốc Toản vui mừng cưỡi ngựa phi về quê, Mạnh nhìn bóng lưng Quốc Toản và nghĩ thầm mình đã giúp được thần tượng thời nhỏ của mình có được niềm tin và niềm vui ngày hôm nay. Mạnh ngồi bên bờ sông chờ Khánh Dư đến buổi chiều, khi họp xong Khánh Dư lên thuyền nhìn thấy anh vui mừng nói.
-Cám ơn đệ, hôm nay hoàng thượng đã phục chức cho ta phong làm Phó đô tướng quân, đúng như đệ đoán ta phụ trách thủy quân vùng Vân Đồn giờ ta phải về sửa soạn tập hợp thân binh để đi ngay. Việc của đệ ta sẽ giao cho người khác làm thay ta.
Mạnh nhăn nhó.
-Chúc mừng Huynh, đệ chờ huynh cả ngày cũng sắp c·hết cóng rồi. Sau này Huynh ở Vùng Vân Đồn chúng ta lại có nhiều cơ hội buôn bán với bên Trung Hoa.
Khánh Dư gật đầu.
-Nhất định nếu có cơ hội ta sẽ không bỏ qua. Đệ giúp ta hôm nay và cứu ta lần trước ta nhất định sẽ không quên ơn.