Chương 194: Địa mẫu quy tàng thuật
Nhìn 2 thanh phi kiếm cường thế phóng đến từ 2 hướng khác nhau, tâm Võ Văn trùng xuống, 1 thanh hắn chống đỡ đã không được, đừng nói là 2 thanh.
Sinh tử quan đầu, toàn thân Võ Văn ngũ sắc quang mang đại thịnh, bên ngoài nhanh chóng mọc lên 1 tầng giáp đen dày đặc phủ kín mít.
Võ Văn sử dụng báng đao của Liệt Thiên làm khiên chắn đón đỡ 2 thanh phi kiếm đâm đến.
Ngạo Hùng khi nhìn thấy Liệt Thiên ánh mắt sáng rực, Kim Linh Khí, hắn cũng không có, 2 thanh Phi đao của hắn cũng chỉ làm từ Ám Bạch Linh mà thôi. Tham niệm tiếp tục dâng lên.
2 thanh Phi kiếm đã phóng đến, khoảng cách tiếp xúc quá rộng, chỉ có thế chú tâm đón đỡ Phi kiếm đang đâm đến trái tim của hắn, đây là tử vị.
Còn Phi kiếm còn lại đâm vào mạn eo bên phải Võ Văn chỉ có thể hy vọng vào 2 tầng luyện thể may mắn chống đỡ.
Lực lượng cùng lúc đâm đến, 2 cổ lực lượng nghiền ép tuyệt đối xông đến, Liệt Thiên tức khắc tuột khỏi tay, 2 tầng luyện thể không cách nào ngăn cản trong phút chốc liền bị xuyên thủng.
Mạn eo bên phải trực tiếp bị Phi Kiếm đâm xuyên qua người tạo thành 1 cái lỗ máu to bằng nắm tay.
Phi Kiếm còn lại xông tới muốn xuyên phá trái tim Võ Văn.
Võ Văn dùng hết toàn bộ khí lực gầm thét muốn đẩy lui Phi Kiếm, nhưng ngay lập tức cảm nhận được nơi trái tim lúc này do chịu 1 sức ép quá lớn đã nổ ra 1 cái lỗ máu lớn, sinh mệnh lập tức xói mòn.
Ánh mắt Võ Văn trợn trừng, nhìn sinh mệnh mình đang tan rã dần hắn thầm hô: “Ta chẳng lẻ phải c·hết sao?”
Kinh lịch sinh tử, thần trí Võ Văn liền trở nên có chút không rõ ràng. Trong ngũ tạng của Võ Văn tạng tỳ bất chợt sáng lên quang mang lấp lánh.
Võ Văn mơ hồ nghe thấy 1 cái giọng nói nữ nhân có phần dịu nhẹ êm tai:
“Chân nguyên quy Thổ, vạn tượng quy căn.
Tĩnh tại vô vị, bất động nhi sinh, chuyển thiên địa chi cơ.”
(* Chân khí về đất, vạn vật về rễ, tĩnh lặng không động mà sinh muôn vật, chuyển hóa thiên địa chi cơ.)
Cùng lúc 1 loạt hình ảnh của 1 cái bóng đen nữ nhân liên tục kết ấn, bộ pháp có chút quỷ dị hiện ra trong tâm thức của Võ Văn.
Ở ngoài hiện thực lúc này Võ Văn vô thức liền giơ tay liên kết thủ ấn, bộ pháp hoạt động quỷ dị, không khác chút nào bóng đen trong tiềm thức.
Ngạo Hùng nhìn thấy liền ngẩn ra, tiểu tử kia làm gì vậy, sắp c·hết hóa điên sao?
Bóng đen ở trong tiềm thức lúc này nhẹ hô:
"Địa Mẫu Quy Tàng Thuật.”
Võ Văn ở bên ngoài trong vô thức cũng hô:
“Địa Mẫu Quy Tàng Thuật.”
Cơ thể Võ Văn bỗng phát ra ánh sáng dịu nhẹ màu nâu. Sau đó trước ánh mắt ngỡ ngàng của Ngạo Hùng, cơ thể Võ Văn bỗng tan dần trong không khí.
Đến khi Ngạo Hùng chạy đến, nơi đó chỉ còn lại 2 thanh phi kiếm của hắn rơi trên mặt đất. Hắn há hốc mồm hô: “Người đâu?”
Ngạo Hùng thả ra thần thức tức tốc tìm kiếm xung quanh. Nhưng Võ Văn lúc này giống như đã hoàn toàn bốc hơi khỏi thế gian.
....
Nửa canh giờ sau, khuôn mặt Ngạo Hùng lúc này hết sức âm trầm. Hắn đã đào xung quanh hết toàn bộ 3 tấc đất nhưng vẫn không thấy được bóng dáng Võ Văn.
Ngạo lão nhị lúc này đi đến, khuôn mặt hắn có chút khó coi hỏi:
“Súc sinh đó rốt cuộc là sống hay c·hết, trốn ở nơi nào?”
Ngạo Hùng ra tay, tâm lý hắn nắm chắc đến 9 phần tiểu tử kia không có khả năng sống. Nhưng tiểu tử đó biến mất quỷ dị như vậy, trong lòng hắn không hiểu liền sinh ra 1 nỗi lo sợ bất an.
Ngạo Hùng nội thị kinh mạch, kinh hãi phát hiện độc lực kia lại xâm nhập thêm 1 tầng sâu. Độc vật này như giòi trong xương, không cách nào khu triệt.
Hắn khuôn mặt âm trầm đứng dậy nói:
“Nhị thúc, ta phải trở về tìm Vệ Thần Y.”
Ngạo lão nhị giật mình, vội nói:
“Hùng nhi, còn súc sinh kia...” Lão ta thực sự sợ phải chạm mặt Võ Văn.
Ngạo Hùng khẽ liếc Ngạo lão nhị làm lão có chút giật thót. Hắn lạnh lùng nói:
“Không cần lo lắng, ta đã thông tri tam ca đến hỗ trợ nhị thúc. Trước khi đi ta cũng sẽ thiết trí một số thứ, đảm bảo hắn ta cho dù còn sống không cách nào chạy ra khỏi Lang Phong Lĩnh.”
"Ngạo Hàn đến sao, tốt.” Ngạo lão nhị nghe thấy tên người đến khẽ thở ra 1 hơi.
....
Võ Văn chầm chậm mở ra đôi mắt, hắn có chút mơ màng hỏi:
"Ta còn sống sao?”
Nhìn thấy khung cảnh xung quanh tối đen chật chội, không một chút ánh sáng, vô cùng thiếu dưỡng khí, Võ Văn lẩm bẩm:
“Đây là nơi nào?”
Bất chợt lúc này nơi trái tim cơn đau truyền tới làm Võ Văn vô cùng thống khổ. Sinh mệnh lực lúc này đã vô cùng yếu ớt.
Hắn cảm nhận được, bản thân sắp c·hết. Võ Văn không phải kẻ ngốc, hắn nhớ đến mảnh Sinh Mệnh lưu ly chi tinh còn đang ở trong Mặc hộp của hắn. Chính là mảnh ngọc lấy được của Xích Vũ.
Dùng đến nó nhất định có thể cứu lấy hắn ta 1 mạng. Võ Văn dùng hết lực lượng thần niệm còn sót lại muốn lấy mảnh Sinh Mệnh lưu ly chi tinh ra bên ngoài.
Loay hoay một lúc Võ Văn liền lấy được mảnh ngọc ra khỏi Mặc hộp. Võ Văn khẽ cười, hắn sống rồi.
Đang không biết sử dụng Sinh mệnh lưu ly chi tinh như thế nào. Mảnh ngọc liền trực tiếp xông vào trong miệng của Võ Văn.
Võ Văn giật mình, cảm nhận thấy nó đang xông đến trái tim của hắn. Sinh mệnh lưu ly nhanh chóng trám vào lỗ máu trong trái tim của Võ Văn.
1 luồng sinh mệnh chi lực tỏa ra, làm Võ Văn vô cùng thư sướng, cảm giác giống như muốn trầm mê, vô cùng hưởng thụ.
Bất chợt lúc này từ trong thức hải của Võ Văn bỗng xuất hiện 1 đoàn dịch thể không màu. Nó nhanh chóng trượt xuống.
Dùng tốc độ nhanh nhất phóng đến tim của Võ Văn. Đoàn dịch thể liên tục tỏa ra quang mang.
Sinh mệnh lưu ly chi tinh khi thấy dịch thể xuất hiện liên tục rung động kịch liệt giống như chó sói xù lông khi thấy kẻ thù, liên tục phát ra khí tức cảnh cáo như là có ý thức khi nhận thấy lãnh thổ của mình bị kẻ khác xâm lược.
Võ Văn giật mình, đây là chuyện gì xảy ra?
Dịch thể trong suốt kia không để ý Sinh mệnh lưu y chi tinh, nhanh chóng bao trùm lấy trái tim Võ Văn, sinh mệnh lưu ly chi tinh lúc này bị dịch thể bao lấy tức khắc bị ăn mòn dần dần.
Mảnh sinh mệnh lưu ly chi tinh kia bỗng trở nên vô cùng bạo ngược, nó lập tức bị vỡ nát ra.
Võ Văn lập tức cảm nhận được một luồng tà ác khí tức tràn ra ngoài, muốn xâm thực hết thảy. Làm tinh thần Võ Văn phút chốc trở nên vô cùng bần thần.
Nhưng luồng khí tà ác kia không kịp lan ra, lập tức bị dịch thể trong suốt cắn nuốt sạch sẽ.
Võ Văn khuôn mặt dại ra, hắn không cảm nhận được chút lực lượng của sinh mệnh lưu ly chi tinh nào nữa. Cái lỗ máu trên trái tim kia vẫn còn đó. Sinh mệnh hắn vẫn đang kịch liệt trôi đi.
Nhưng lúc này khi dịch thể trong suốt bao lấy trái tim Võ Văn, một cảm giác đói khát đến tận cùng bỗng nhiên truyền đến.
Võ Văn giật mình, vội lấy ra trong người 1 mảnh Địa chi tham nhanh chóng cắn nuốt.
Ăn hết khỏa địa chi tham, cơn đói khát không hề dừng lại, Võ Văn lại lấy ra 1 cái thiên niên sâm nhanh chóng nhai lấy nhai để.
Cơn đói khát không chút nào yếu đi, t·hi t·hể Lang yêu bị Võ Văn kéo ra khỏi Mặc hộp. Hắn không ngừng thôn lấy huyết nhục yêu thú.
Theo huyết nhục liên tục vào trong cơ thể, dịch thể trong suốt bỗng phát ra quang mang dịu nhẹ, cái lỗ máu trên trái tim Võ Văn dần dần khép lại, v·ết t·hương bên eo cùng lúc cũng đang chầm chậm liền lại.