Chương 195: Ngạo Hàn
Lang Phong Lĩnh
1 cái nam tử trung niên khuôn mặt có chút cạo lạnh lúc này xuất hiện phía trên ngọn núi.
Ngạo Nhị gia nhìn thấy người này, khuôn mặt có chút vui mừng nói:
"Hàn nhi, con đến rồi.”
"Nhị thúc, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, Lục đệ lại nói ta gấp rút mau chóng đến.” Nam tử trung niên hồ nghi hỏi.
Ngạo nhị gia thở ra 1 hơi dài, khuôn mặt đắng chát kể lại mọi chuyện.
"Còn có cả chuyện như vậy, súc sinh gan to bằng trời, ta nhất định phải lột da hắn.”
Hắn quay đầu nhìn đến Ngạo nhị gia, khuôn mặt hiện vẻ tàn ác: "Nhị thúc tiếp tục g·iết người, đồ g·iết sạch đến khi nào hắn chịu chui ra thì thôi.”
....
Võ Văn sau khi thôn sạch đầu Lang yêu kia, thương thế trên trái tim đã khang phục hơn 9 thành.
Thương thế còn lại chỉ cần sử dụng đến Thái Dương sinh tức liền có thể chữa trị. Dịch thể trong suốt kia cũng ngay lập tức thoát đi.
Võ Văn khuôn mặt trầm ngâm, hắn hiện tại không biết thứ dịch thể trong suốt kia là thứ gì, nó đã ở trong cơ thể hắn từ lúc nào? Nhưng quả thật nó đã nhiều lần cứu lấy hắn.
Lại nhớ đến khí tức tà ác mà Sinh mệnh lưu ly chi tinh vỡ vụn thoát ra, đó lại là thứ gì vậy? Có cảm giác hắn vừa chạm phải 1 tầng bí mật điên cuồng nào đó bị che dấu?
Võ Văn lần nữa nội thị quả tim của hắn, trên quả tim lúc này nơi v·ết t·hương lành lại bỗng để lại 1 cái khiếu ngấn nhỏ, có khiếu ngấn này hắn chỉ cần tiếp tục tu luyện liền có thể đả thông khiếu tâm thứ 4.
Tu vi của hắn lúc này cũng đã đạt đến Đại Tông Sư đỉnh phong cực hạn, một bước nữa liền có thể bước vào Đại Tông Sư Vô Chân.
Đây hẳn gọi là nhân họa đắc phúc, Ngạo Hùng nếu biết được Võ Văn không c·hết, tu vi còn có tịnh tiến, nhất định sẽ tức đến điên người.
2 vầng thái dương trên người Võ Văn bùng lên, hắn ngay tức khắc nhận ra bản thân đang ở sâu dưới lòng đất.
Hắn thực sự không nhớ được tại sao bản thân lại có thể rơi xuống tận nơi này, xung quanh hắn lại không hề có dấu vết nào của sự đào móc.
Võ Văn không chần chừ liền trực tiếp đào một cái thông đạo thông lên trên. Hắn không thể ở mãi dưới này, trực giác báo động hắn cần phải đi lên trên.
Nhưng Võ Văn vẫn rất cẩn thận, không dám gây ra tiếng động lớn, hắn biết bản thân vẫn không phải là đối thủ của Ngạo Hùng.
Trước đó chỉ giao thủ chớp mắt nhưng Võ Văn đã xác định được, Ngạo Hùng không phải Đan Cảnh bát trọng, mà là Đan Cảnh cửu trọng. Nếu không, không thể nào nghiền ép Võ Văn dễ dàng đến vậy.
Võ Văn trên đường đào, cảm giác được mặt đất có độ ẩm khẽ cười, nơi này nhất định có mạch nước ngầm thông ra thác nước.
1 lúc sau, Võ Văn vươn tay đập ra 1 cái khe thông đạo, nhìn thấy thác nước hắn liền cười nhảy vào bên trong.
....
“Ngạo Hàn, Ngạo Tam Thông các ngươi Ngạo gia nhất định c·hết không yên lành, Ngạo gia nhất định sẽ bị diệt tộc.” Một giọng nữ nhân điên cuồng vang lên.
Người này chính là người nữ trong 3 người đầu tiên Võ Văn chạm mặt khi bước lên Lang Phong Lĩnh.
Nàng ta lúc này đã bị thủ hạ Ngạo gia chộp đến, cánh tay trái lúc này đã không còn, bị người chặt đi.
“Bọn ta có bị diệt tộc hay không ta không biết, nhưng hôm nay ngươi liền c·hết.” Ngạo Hàn cười lạnh nói. Hắn đang muốn cắt phăng đầu nữ nhân.
Liền nghe 1 tiếng thét đinh tai nhức óc vang đến chấn động cả Lang Phong Lĩnh:
"Ngạo gia súc sinh gia tộc, lão tử chính là ở đây, các ngươi có gan liền đến.”
Ngạo Hàn nghe thấy lời này liền vô cùng điên tiết phóng người đi.
Võ Văn vừa bước lên mặt đất liền ngay lập tức ngửi được một mùi huyết tinh nồng nặc gay mũi.
Võ Văn sau khi thôn phệ toàn bộ tinh huyết Lang Yêu, qua Vạn Thú luyện thể quyết tinh luyện, khứu giác liền đề thăng gấp trăm lần.
Hắn biết huyết tinh này là do Ngạo gia đồ sát người mà ra. Võ Văn lại còn phát hiện ra một cái kinh hỉ, mùi của Ngạo Hùng hiện tại đã biến mất trên Lang Phong Lĩnh.
Đã không có Ngạo Hùng trên Lang Phong Lĩnh, hắn không có gì cố kỵ liền trực tiếp hét lớn. Hắn muốn trước khi Ngạo Hùng trở lại liền g·iết cho Ngạo gia máu chảy thành sông, trở tay không kịp.
Võ Văn lúc này khứu giác linh mẫn, ngay tức khắc liền xác định được vị trí thuộc hạ Ngạo gia, mỗi nơi hắn đi qua, liền sẽ có 1 cái thuộc hạ Ngạo gia ngã xuống, Võ Văn chính là g·iết đến thống khoái.
Bất chợt một cỗ khí tức cường đại xông đến làm Võ Văn khẽ giật mình, người tới chém ra 1 đao rất mạnh, không khí như bị cắt ra.
Toàn bộ lực lượng trên người Võ Văn bùng phát. 2 tay nắm chặt Liệt Thiên đao, ngũ sắc quang mang phát ra đại thịnh, 1 đao Nghịch lưu toàn lực chém đến.
2 luồng lực lượng cường hãn lập tức va đập vào nhau, tạo ra 1 trường sóng xung kích muốn thổi bay hết mọi thứ. Cả 2 thân ảnh lập tức liền tách ra.
Võ Văn tức khắc nhìn ra người đến, Ngạo gia Ngạo Nhiên nhi tử thứ ba, Ngạo Hàn, tu vi Đan Cảnh thất trọng. Ngạo gia đệ nhị cường giả.
Ngạo Hàn thì càng kinh hãi hơn hết thảy, Võ Văn vô cùng trẻ tuổi, lực lượng lại có thể trực tiếp đối cứng với hắn. Trong đầu hắn lập tức toát ra 1 luồng suy nghĩ, kẻ này tuyệt đối không thể lưu. Hắn mở miệng đe dọa Võ Văn:
"Tiểu tử khôn hồn liền giơ tay chịu trói, ta cho ngươi cái toàn thây.”
Võ Văn cười lạnh:
"Ngươi là bị thiểu năng trí tuệ sao? Chỉ có thứ óc chó mới nghĩ đến việc không đánh mà hàng.”
“Ngươi...” Bị vũ nhục, Ngạo Hàn lập tức không giữ được bình tĩnh đánh đến, vô số đao mang đánh đến Võ Văn. Ngạo Hàn tinh thông chính là trọng đao, mỗi đao xuất ra đều mang theo lực lượng dọa người.
Nhưng Võ Văn không sợ nhất chính là trọng đạo, Liệt Thiên trong tay liền biến đổi quỹ tích vô cùng quỷ dị, nhìn qua mềm mại như nước chảy, nhưng lại tinh xảo dễ dàng triệt tiêu được lực đạo của Ngạo Hàn.
Dĩ yêu phá trọng.
Ngạo Hàn kinh dị trợn mắt nhìn, hắn không tin, lực đạo lại tiếp tục tăng lên.
Đúng lúc này ở sau lưng Võ Văn 1 bàn tay không một tiếng động đánh đến hậu thủ của Võ Văn, canh chuẩn 1 cái thời cơ vô cùng hoàn mỹ, không ai khác chính là Ngạo lão nhị.
Hắn chính là đến từ sớm nhưng lại ở một bên xem kỳ biến, muốn lợi dụng 2 bên đối chiến ra 1 đòn đánh lén đoạt mạng Võ Văn.
Ngạo lão nhị sắp trả thù được đại thù, hắn đang muốn cười lớn liền nghe được 1 tiếng khiến toàn thân hắn run rẩy: “Đợi ngươi nãy giờ.”
Ngạo lão nhị lập tức sợ đến xanh mặt, muốn thu tay, nhưng đã chậm.
Võ Văn khứu giác nhanh nhạy hơn trước cả trăm lần, Ngạo lão nhị mai phục gần đó hắn sớm đã biết.
Võ Văn lúc này xoay người, Liệt Thiên cũng xoay 1 vòng, sự kiện quỷ dị xảy ra, đại đao của Ngạo Hàn bị đao của Võ Văn dẫn đạo thay đổi quỹ tích lập tức chém đến Ngạo lão nhị sau lưng Võ Văn.
Ngạo Hàn sững sốt, đến lúc hắn phản ứng kịp đao của hắn đã cắt qua hông của Ngạo lão nhị.
Ngạo lão nhị mắt trợn trắng, miệng phun máu tươi, đến lúc c·hết hội không nghĩ đến lại c·hết trong tay cháu của mình.
Ngạo Hàn quá điên cuồng vận lực không thể thu tay, lại thêm Võ Văn di hoa tiếp mộc quá xảo liền dẫn đến kết cục hiện tại.
“Sao, cảm giác chó g·iết chó không tệ chứ.” Võ Văn cười nhạo.
Ngạo Hàn khuôn mặt thoáng biến sắc, sau đó nhanh chóng trở lại bình tĩnh.
Hắn quay đầu nhìn Võ Văn nhẹ nói: “Súc sinh c·hết đi.”
Ngạo Hàn lấy ra 1 kiện đồ vật ngọc thạch hình tròn bằng nắm tay, phía trên có đồ hình bát quái, linh văn kỳ dị:
"Tam tài sát trận, khai.”
Võ Văn bất chợt liền cảm thấy không ổn.