Chương 196: Chân thạch thần kỳ
Ngạo Hàn lấy ra 3 mai trận kỳ, muốn giơ tay phóng lên.
Trực giác báo động Võ Văn, tuyệt đối không thể đối phương phóng ra 3 mai trận kỳ này. Võ Văn toàn lực phóng đến Ngạo Hàn chém mạnh.
Nhưng Ngạo Hàn lúc này nhìn Võ Văn cười lạnh, hắn động thân 1 cái dễ dàng lùi về phía sau, 2 tay phất lên, trận kỳ lập tức chia làm 3 phương vị tách ra.
"Trận khai.” Ngạo Hàn hô lớn.
Võ Văn tâm đánh bộp 1 cái. Cùng lúc thiên địa linh khí bên trong Lang Phong Lĩnh điên cuồng phô thiên cái địa tụ về. 3 mai trận kỳ phát ra ánh sáng rực rỡ.
“Súc sinh, chọc diêm vương chớ chọc trận vương, ta sẽ cho ngươi hiểu cái gì gọi là triệt để tuyệt vọng.” Ngạo Hàn điên cuồng nói.
“Khốn.”
Theo Ngạo Hàn hô 1 chữ, 3 mai trận kỳ liên tục sáng lên, Võ Văn lập tức cảm thấy không ổn, giống như bị một kiện đồ vật nhìn chăm chú, cơ thể lập tức bị một lực lượng pháp tắc vô hình cầm tỏa, cảm giác giống như bị ngàn sợi tơ quấn lấy, di chuyển trở nên vô cùng khó khăn.
Võ Văn trợn mắt, đây là trận pháp sao? Binh gia thủ đoạn. Đây là trận pháp Ngạo Hùng để lại.
Bách gia chi pháp thâm ảo vô cùng, hắn chính là chưa từng kinh qua liền xem nhẹ đi bách gia chi pháp.
“Sát.” Ngạo Hàn lại hô thêm 1 chữ.
Võ Văn liền cảm nhận được xung quanh đang yên lặng bỗng túc sát chi khí tràn ngập, từng ngọn đao phong lần lượt sinh ra, liên tục chém đến Võ Văn.
Võ Văn kinh hãi, nhanh chóng phản ứng toàn thân mọc ra vô số vảy đỏ chống lại đao phong.
Nhưng đao phong vô cùng cường liệt, mà lại như liên miên bất tận, t·ấn c·ông tất cả bộ vị của hắn. Võ Văn tá hỏa, tiếp tục như vậy hắn nhất định sẽ bị mài c·hết.
Chưa ngừng ở đó, lúc này Ngạo Hàn lại chém đến, hắn chính là không muốn Võ Văn có một cơ may hít thở.
Võ Văn giật mình, cử động không cách nào linh hoạt, chỉ có thể cắn răng vận lên Ngũ thải lưu ly thể chống đỡ.
Đau đớn lập tức truyền đến. Khác với Võ Văn, Ngạo Hàn không bị hạn chế, cực kỳ linh hoạt, hắn dễ dàng biến đổi quỹ tích đao đập vào mạn sườn Võ Văn.
Võ Văn rên lên 1 tiếng đau đớn, hắn nén đau đứng dậy, ánh mắt trầm lặng nhìn đến Ngạo Hàn, gã này vừa rồi vậy mà lại lấy báng đao t·ấn c·ông hắn.
Võ Văn lập tức hiểu, Ngạo Hàn là muốn t·ra t·ấn trả đũa hắn để xả đi cơn hận.
“Ngươi chẳng phải vừa này liền ngưu bức lắm sao? Sao không nhảy nhót nữa đi?” Ngạo Hàn cười lạnh đi đến, hắn lần nữa vung đao.
Võ Văn nheo mày, chỉ có thể giơ tay chậm chạp đón lấy. Ngạo Hàn cười lạnh, đao chiêu lại biến, trực tiếp bổ lên đầu gối của Võ Văn, xương đầu gối gãy vỡ làm hắn đau đớn rên 1 tiếng, rất may lại là báng đao, nếu là lưỡi đao, chân Võ Văn sợ là đã bị chẻ đôi.
Ngạo Hàn lần nữa vung đao, lần này bổ xuống chính là đầu vai của Võ Văn. Võ Văn cắn răng cố gắng tụ khí ngăn đỡ, nhưng chỉ ngăn được 1 nhịp, sống đau vẫn hạ xuống, chém gãy xương đòn của hắn.
Ngạo Hàn cười lớn, vô cùng sảng khoái tận hưởng, nhưng lúc này thể nội Võ Văn như có thứ gì đó như bị kích nổ ra, như có cái gì đó b·ị đ·âm xuyên.
Ngạo Hàn lập tức cảm thấy không ổn. Hắn ngay tức khắc liền muốn xoay đao, muốn sử dụng lưỡi đao để chém bay đầu của Võ Văn.
Nhưng thể nội Võ Văn lúc này 1 luồng lực lượng không ngừng sinh sôi ra, khí tức lập tức trở nên cuồng bạo, khí tràng lập tức chấn bay Ngạo Hàn làm hắn phản ứng không kịp.
Ngạo Hàn run rẩy, không tin vào mắt mình, tiểu tử kia vậy mà lúc này đột phá. Sao có thể?
Võ Văn đứng nơi đó, mái tóc bay ngược trong gió, như ma thần cuồng vũ, tu vi đã nước chảy thành sông bước vào Đại Tông Sư Cực chân.
Ngạo Hàn ánh mắt căm tức cắn chặt răng, tiểu tử này nhất định lấy hắn làm đá mài đao chấn vỡ bình cảnh.
Hắn bỗng cảm thấy 1 chút hối hận, chỉ vì 1 phút bốc đồng liền bỏ qua cơ hội tốt nhất để g·iết súc sinh kia.
Võ Văn đột phá sinh ra biến số, mặc dù trận pháp vẫn còn, Ngạo Hàn hắn vẫn chiếm ưu thế nhưng trực giác đã sinh ra 1 tia báo động.
Võ Văn mặc dù đột phá nhưng cảm giác nguy cơ vẫn còn, cơ thể vẫn bị lực lượng trận pháp khốn tỏa, cử động rất khó khăn.
Lúc này tiếp tục đối đầu với Ngạo Hàn chính là ngu ngốc. Võ Văn không suy nghĩ quay đầu liền muốn chạy.
Trước mắt cần phải chạy ra khỏi trận pháp. Ngạo Hàn nhìn thấy cử động của Võ Văn liền cười lạnh, mặc Võ Văn chạy đi.
Võ Văn chạy đến giữa chừng liền bị một bức tường vô hình chắn lại, không cách nào xông qua, hắn giật mình kinh hãi, thứ gì đây?
Võ Văn vận toàn lực lên Liệt Thiên chém mạnh vào bức tường vô hình, ngay lập tức nhận lại 1 luồng phản chấn cực mạnh tương đương với lực lượng của hắn. Võ Văn tá hỏa, vội vàng đón đỡ.
Cùng lúc sau lưng hắn, 1 thanh đao liền chém đến sau lưng, chính là Ngạo Hàn.
Võ Văn kinh hãi, ngay lập tức lộn mèo 1 cái tránh qua 1 đao đoạt mạng.
"Nghĩ muốn thoát ra Tam tài sát trận, đúng là ngu ngốc.” Ngạo Hàn cười lạnh.
Võ Văn ánh mắt liếc đến Ngạo Hàn, đã hiểu muốn phá trận cần phải g·iết người bày trận, trận pháp tức khắc tiêu tan.
Nhưng sau vài khắc Võ Văn liền cảm thấy ý nghĩ này không cách nào thực hiện. Bị sát trận khốn tỏa, lực lượng của Võ Văn phát huy ra chưa đến 1 thành thực lực.
Mà Ngạo Hàn vô cùng sinh long hoạt hổ chính là đè hắn lên mà đánh, chênh lệch 2 bên rất lớn. Võ Văn chỉ có thể tận lực né tránh, cùng lúc cũng phải đề phòng đao phong t·ấn c·ông từ mọi phía, bó tay bó chân vô cùng. Sơ hở 1 chút trên người liền sẽ có thương.
Võ Văn mắt nhíu lại chẳng lẻ không có cách nào, tiếp tục như vậy, hắn sẽ bị tươi sống đập c·hết.
Ngạo Hàn vẫn làm chủ thế cuộc, càng t·ấn c·ông thì lại càng hăng máu.
Đúng lúc Võ Văn có chút tâm lạnh, bên trong thức hải của Võ Văn có 1 thứ đồ vật rung động liên hồi. Võ Văn ngẩn ra, chính là tảng đá màu đen kia.
Võ Văn ngay lập tức kết nối với lực lượng Chân Thạch, 2 mắt của hắn đồng tử bỗng biến thành 1 màu đen tuyền vô cùng quỷ dị.
Chuyện kinh ngạc xảy ra, đôi mắt Võ Văn lúc này liền nhìn thấy từng sợi dây kỳ quái trôi nổi trong không khí.
Từng sợi dây này đang bện chặc với nhau theo 1 quy luật, Võ Văn lúc này thấy rất nhiều sợi dây đang bện chặc này đang níu giữ lấy cơ thể của hắn, từ trên xuống dưới.
Võ Văn tức khắc nhận ra, đồ vật này chính là linh khí, mà bọn chúng bện lại với nhau chính là quy tắc trận pháp.
Võ Văn ánh mắt đảo lên, liền nhìn thấy các sợi dây này đều xuất phát từ 1 thứ đầu nguồn, nó nhìn qua giống như một cái lồng xoáy.
Thứ này là? Võ Văn khẽ cười, hắn đã tìm ra cách để đột phá khẩu.
Ngạo Hàn nhìn thấy nụ cười của Võ Văn liền ngẩn ra, tự hỏi súc sinh này có khi nào sắp c·hết liền điên rồi hay không?
Võ Văn liền thuần thục cố gắng dẫn đạo Ngạo Hàn, cố ý nhảy tránh về một hướng.
Ngạo Hàn cường thế lúc này đã có chút nghiện, không nhận ra Võ Văn đang cố gắng di chuyển quỹ tích.
Bất chợt lúc này Võ Văn lại vung Liệt Thiên. Ngạo Hàn nheo mắt nhìn thấy Võ Văn không vung về phía hắn bỗng ngẩn người, nhưng khi thấy nơi Võ Văn trảm đến nét mặt hắn khẽ dại ra hét lớn: “Không...”