Xuyên Mộng Giả

Chương 198: Thú noãn




Chương 197: Thú noãn
Đông Thành Ngạo Phủ, Ngạo Hùng lúc này đang cởi trần, ngâm mình trong 1 cái bồn nước, trong bồn bốc lên nồng nặng hương thuốc.
"Hùng thiếu gia yên tâm, ngâm hết bồn thuốc này sẽ giải hết độc dược trong người thiếu gia.” Vệ Thần Y khuôn mặt hiện nụ cười hòa ái nói.
"Tốt, đa tạ Vệ thúc.” Ngạo Hùng rất khách khí đáp tạ Vệ Thần y, nói rõ Vệ thần y ở Ngạo gia địa vị có chút tôn kính.
"Ta tò mò muốn biết kẻ đã điều chế độc dược này là ai, độc này thậm chí có thể so sánh với Ngũ độc tán của Độc môn.” Vệ thần y vuốt râu nói, có chút thưởng thức.
"Hừ, một cái n·gười c·hết mà thôi.” Ngạo Hùng khó chịu nói. Trong mắt hắn, Võ Văn đã là 1 cái n·gười c·hết. Cho dù không c·hết bởi công kích của hắn, cũng không cách nào sống sót qua được tam tài sát trận.
Bất chợt lúc này Ngạo Hùng bỗng cảm thấy 1 chuyện gì đó bất khả tư nghị. Hắn đứng bật dậy, cặp mắt nhìn về hướng Lang Phong Lĩnh há to miệng kinh ngạc run run nói:
“Không thể nào, sao có thể?:
Đỉnh núi Lang Phong Lĩnh
Trận bàn cùng với 3 mai trận kỳ lúc này đồng loạt vỡ nát, linh khí phút chốc trở nên cuồng bạo lên rồi dần tản ra bên ngoài.
Võ Văn cũng nhìn thấy những sợi dây linh khí đang quấn chặt hắn lúc này cũng đã rời ra.
Ngạo Hàn toàn thân run rẩy thều thào nói:
“Không... không thể nào, ngươi là làm cách nào tìm đến trực tiếp mắt trận, mở ra sinh môn.”

Võ Văn đương nhiên không giải thích, cười lạnh nói:
“Xuống địa ngục liền hỏi Diêm Vương.”
Cùng lúc vung Liệt Thiên đến Ngạo Hàn. Tốc độ không còn bị kiềm tỏa liền nhanh đến quỷ dị. Ngạo Hàn giật mình, vội chống đao lên đòn đỡ.
Nhưng đao của Võ Văn chém đến, chấn cho cổ tay của Ngạo Hàn đau đến trực tiếp gãy, đao lập tức tuột khỏi tay.
Ngạo Hàn kinh hãi vội quay đầu chạy. Tiếp tục đấu hắn chỉ có một con đường c·hết. Hắn lúc này hối hận đến muốn điên mất, lúc có cơ hội diệt trừ Võ Văn, lại để tâm tư cá nhân điều khiển hành động.
Ngạo Hàn tâm tư linh động. Trận bàn và trận kỳ là do Ngạo Hùng luyện chế, vỡ nát Ngạo Hùng nhất định sẽ có cảm ứng, chỉ cần chạy trốn cầm chân tiểu tử này đợi Ngạo Hùng xông lên, nhất định có thể phản sát ngược lại.
“Chạy đến nơi nào.” Nhưng Võ Văn là không cho hắn thời gian chạy trốn, tiếng nói như hung thần bên tai làm Ngạo Hàn lạnh cả sống lưng. Tốc độ quá nhanh.
Võ Văn lần nữa vung Liệt Thiên chém đến, nghe tiếng không khí bị cắt đứt, Ngạo Hàn sợ đến xanh cả mặt. Biết không thể chạy thoát, hắn không chút suy nghĩ liền lấy ra trên người 1 trương phù lục màu vàng.
Võ Văn nhìn đồ án trên phù lục ngay tức khắc nhận ra, nó cùng 1 thứ với đồ vật kia của Lý Hiển, dùng để thoát thân, vội chém đến, không cho Ngạo Hàn vận dụng.
Nhưng đã chậm, Ngạo Hàn khẽ hô: “Di” một tiếng, phù lục lập tức b·ốc c·háy, thân ảnh hắn ta liền tiêu thất tại chỗ, trước khi biến mất Ngạo Hàn liền để lại 1 câu ngoan thoại:
“Súc sinh, Ngạo gia nhất định không buông tha cho ngươi.”
Võ Văn nhìn thân ảnh Ngạo Hàn tiêu thất khẽ nhăn mày. Quả nhiên có thể tu luyện đến Đan Cảnh thất trọng đều có chút nội tình, không dễ g·iết đến vậy.

Ngạo Hùng còn là Binh gia người, nội tình còn không tính trước được. Trải qua chuyện vừa rồi, Võ Văn vô cùng đại khí mà giữ được mạng sống, nhân họa đắc phúc.
Hắn liền nhận ra được kinh nghiệm chiến đấu của mình còn quá non kém. Bách gia thủ đoạn thiên kỳ bách quái. Hắn nếu không chú tâm phòng hờ, kết cục sau này nhất định sẽ vô cùng thê thảm.
Võ Văn mắt nhìn Lang Phong Lĩnh, đương nhiên không có lý do gì buông tha thủ hạ của Ngạo gia, từng tiếng la hét thảm thiết lần lượt vang lên.
Nhìn những cái Võ Giả thoát c·hết khỏi nanh vuốt của Ngạo gia đang rời khỏi Lang Phong Lĩnh, Võ Văn khẽ gật đầu, Ngạo gia lần này nhất định sẽ không yên ổn. Đám Võ giả này nhất định sẽ không buông tha cho Ngạo gia, dùng hết nhân mạch của mình để khiến Ngạo gia bị hủy diệt.
Võ Văn lúc này khẽ động thân, hắn không rời khỏi Lang Phong Lĩnh mà phóng mình lên trên đỉnh núi.
Cắn nuốt thêm Lang yêu, cơ thể Võ Văn lúc này 6 giác quan càng thêm n·hạy c·ảm khác thường. ‘Dương’ tự vừa rồi chủ động thoát ra khỏi cơ thể có chút mất khống chế chạy về hướng đỉnh núi, giống như trên đó có đồ vật gì thu hút nó. Võ Văn không chần chừ liền phóng người lên. Đã ‘Dương’ tự chú ý, nhất định không phải là phàm vật.
Đến trên đỉnh núi, Võ Văn liền nhìn thấy 1 thứ đồ vật hình bầu dục, lớn bằng kích cỡ 1 quả bóng. Bên ngoài nó có 1 tầng linh giáp đỏ lửng, xuất hiện từng đường linh văn lấp lóe kỳ quái. Đây là thú noãn, Võ Văn ngẩn người.
Hắn phóng đến bên cạnh thú noãn, bàn tay đưa ra đặt nhẹ lên trên thú noãn.
Lúc này bất chợt đôi mắt của Võ Văn hiện ra hỏa diễm. Thú noãn bất chợt phát ra ánh sáng.
Võ Văn lúc này trong tâm thức bỗng nhìn thấy 1 đầu linh thú thân hình to đến chiếm trọn cả bầu trời, là 1 con đại điễu thân hình không khác gì 1 đám lửa muốn đốt cháy hết toàn bộ không gian, vô cùng uy diễm.
Hình ảnh sau đó liền biến mất, Võ Văn trở về với thực tại. Võ Văn thở hắt ra 1 hơi, hắn nhớ đến trong Đông thành lưu truyền một câu chuyện, Chu Tước Noãn. Thực sự là Chu Tước Noãn sao?
Mắt Võ Văn chợt sáng, thần niệm soi kỹ vào bên trong muốn xem rõ sinh mạng bên trong thú noãn. Nhưng ngay sau đó khuôn mặt Võ Văn bỗng vô cùng thất vọng. Hắn không cảm nhận được 1 chút khí tức sinh mệnh nào bên trong trứng. Đây là 1 cái tử noãn.

Hắn khẽ thở ra 1 hơi, cũng đúng nếu thực sự là 1 kiện thú noãn quý trọng, không lý nào Ngạo gia lại lấy ra làm mồi nhử.
Nhưng ‘Dương’ tự có chú ý, hẳn nó vẫn có 1 chút tác dụng. Võ Văn liền muốn bỏ nó vào trong Mặc hộp.
Nhưng Võ Văn sau đó ngẩn người, thứ này vậy mà lại không bỏ vào trong Mặc hộp được, có chút cổ quái.
Hắn chỉ có thể lấy 1 cái bao vải bọc lấy thú noãn mà xách đi nhanh chóng rời khỏi Lang Phong Lĩnh.
Nửa canh giờ sau, 1 cái thân ảnh phóng lên Lang Phong Lĩnh, tìm hết 1 vòng không thấy bóng người, hắn nhặt lên 3 mai trận kỳ bị gãy, ngửa đầu lên trời gầm lên 1 tiếng, không ai khác chính là Ngạo Hùng.
Nhìn thấy Võ Văn trở về tửu điếm, An Nhiên ngẩn người ra, nàng rất muốn hỏi Võ Văn vừa rồi là đi đâu làm gì, không biết tại sao, nàng lại có trực giác Võ Văn vừa mới làm 1 sự việc kinh thiên động địa.
An Nhiên ánh mắt nhìn lại không khí Đông Thành nheo mày, nàng có cảm giác dường như Đông Thành sắp biến thiên.
....
Ngạo gia phủ
Lão gia tử lúc này nghe tin 4 cái đệ đệ của mình đã đăng xuất toàn bộ. Mái tóc vốn dĩ nửa bạc lúc này như muốn trắng hết, khuôn mặt trở nên vô cùng già nua.
Ngạo Hùng lúc này âm trầm, toàn thân phát ra sát khí nói:
“Phụ thân, lập tức triển khai, cho dù bỏ đi căn cơ nơi này, đến vùng đất khác chỉ cần ta còn tại, Ngạo gia vẫn có cơ hội quật khởi.”
Lão gia tử khuôn mặt đắng chát, Ngạo gia đặt vững căn cơ ở nơi này không phải chuyện ngày một, ngày hai, muốn từ bỏ thực sự có chút không nỡ. Nhưng so với c·ái c·hết đệ đệ của hắn thì có đáng gì. Ánh mắt lão ta phun trào sát khí nói:
“Triển khai đi, ta muốn súc sinh kia hiểu được cái gì gọi là nợ máu phải trả bằng máu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.