Chương 198: Âm mưu của Ngạo gia
Võ Văn khuôn mặt suy tư, hắn tu vị hiện tại đã đạt đến Đại Tông Sư Cực Chân. Nhưng thực lực tổng thể để đối phó với Ngạo Hùng vẫn là chưa đủ.
Thực lực của hắn hiện tại miễn cưỡng chỉ mạnh hơn so với Đan Cảnh Thất trọng chút đỉnh. Muốn đối phó với Đan Cảnh cửu trọng chính là tìm c·hết.
Huống hồ đối với năng lực của Ngạo Hùng Võ Văn không dám chủ quan, sợ rằng đối phương còn có thủ đoạn nào chưa sử dụng đến.
2 lần chứng kiến Phi kiếm và trận pháp của Ngạo Hùng cho Võ Văn một nỗi ám ảnh quá lớn.
Bất chợt lúc này Võ Văn chợt ngẩn ra, hắn nhìn thấy cái người áo xám thường xuyên theo dõi bọn hắn lúc này bước vào tiểu lâu.
Nhanh chóng bước lên tầng thượng, mục đích chính là tiến đến phòng của hắn. Võ Văn giật mình, chẳng lẻ hành tung của bọn hắn đã bị phát hiện.
Nhưng nhìn gã kia bước đến, Võ Văn cảm giác có chút kỳ quái, gã này dường như rất bình thản, nếu biết rõ thân phận của hắn, không thể nào thoái mái như vậy.
Lại cảm nhận thấy không khí xung quanh không hề có 1 chút nguy hiểm nào, không có người ẩn thân mai phục.
Người áo xám kia lúc này khẽ gõ cửa nói:
“Vũ công tử, ta là Ngạo gia người, có thể gặp mặt nói chuyện được không?”
An Nhiên lập tức giật mình. Ánh mắt nàng ta dại ra, đây là tình huống gì vậy? Ánh mắt nàng đảo về phía Võ Văn.
Võ Văn chau mày, hắn phẩy nhẹ nước viết lên bàn 1 dòng chữ:
“Thử xem hắn muốn gì, yên tâm có ta canh chừng hắn.”
An Nhiên khẽ gật đầu, nàng từ tốn từng bước đi ra cửa. Võ Văn nhẹ nhàng bước theo sau.
An Nhiên hồi hộp từ tốn mở cửa ra, liền lập tức chứng kiến 1 người trung niên áo xám đang niềm nở cười với nàng làm nàng ta ngẩn người ra.
Võ Văn lập tức cảm nhận được gã này không hề có địch ý. Kỳ quái.
Nam tử khẽ chắp tay lễ nghĩa nói:
“Tại hạ Hoắc Tư bái kiến Vũ công tử.”
An Nhiên nhíu mày cũng liền chắp tay nói:
“Vũ Văn Mặc bái kiến Hoắc Tiên Sinh, không biết tiên sinh tìm ta có việc gì?”
Hoắc Tư ngẩn ra, không hiểu sao hắn cảm thấy cái tên Vũ Văn Mặc này có chút quen tai. Hắn khẽ lắc đầu sau đó cười nói:
“Ta thay mặc Ngạo gia đến báo cho công tử 1 tin vô cùng quan trọng.”
An Nhiên giật mình chau mày hỏi:
“Tin gì, xin tiên sinh chỉ rõ.”
Hoắc Tư có chút cẩn thận nhìn trước ngó sau, khuôn mặt hắn sau đó liền trở nên vô cùng nghiêm túc nói:
“Ngạo gia chủ nói ta đến báo cho Vũ công tử mau chóng rời khỏi Đông Thành trong ngày hôm nay, Đông Thành có chuyện sắp xảy ra.”
An Nhiên giật mình, nàng chau mày lộ vẻ tò mò hỏi:
“Hoắc tiên sinh có thể cho ta biết chuyện gì sắp xảy ra không.”
"Chuyện cụ thể tại hạ cũng không biết rõ, Lão gia tử chỉ nhắc đến chuyện này tính chất cực kỳ nguy hiểm.” Hoắc Tư giọng nói chợt lạnh đi.
“Có thể nguy hiểm tính mạng sao?” An Nhiên vặn hỏi.
Hoắc Tư không biết nghĩ gì, chần chừ trong giây lát liền gật đầu nói:
"Đúng, nguy hiểm tính mạng.”
Hoắc Tư chính là nhận lão gia tử mệnh lệnh, tìm mọi cách đuổi Vũ Gia người ra khỏi Đông Thành càng sớm càng tốt.
“Ta đã hiểu, ta sẽ rời khỏi Đông Thành trong hôm nay.” An Nhiên gật đầu.
“Đa tạ Vũ công tử, thứ lỗi đã làm phiền công tử nghĩ ngơi”. Hoắc Tư vội chắp tay sau đó nhanh chóng lui ra ngoài.
An Nhiên lúc này khẽ lắc đầu ra hiệu cho Võ Văn, có muốn khống chế hắn không.
Võ Văn khẽ lắc đầu. Vừa rồi hắn nhìn thấy rất rõ, đối phương nói chuyện tim không nhảy loạn, bàn tay không có phản ứng kỳ quái, sống lưng thẳng đứng, chứng tỏ đối phương không hề nói dối.
Võ Văn ngay lập tức cảm thấy có chuyện gì đó không ổn. Hắn ngay lập tức não động. 1 câu hỏi xuất hiện trong đầu hắn.
Tại sao đối phương lại đến thông báo An Nhiên rời đi?
Võ Văn lập tức nghĩ ra đáp án. Ngạo gia không muốn An Nhiên c·hết ở trong Đông Thành.
Vũ gia n·gười c·hết ở đây, nhất định sẽ có Vũ gia người đến điều tra, Ngạo gia là không thoát khỏi tình nghi.
Nhưng có 1 điểm kỳ quái, tại sao Ngạo gia khẳng định An Nhiên ở lại Đông Thành nhất định sẽ c·hết.
Là bọn chúng phát hiện ra An Nhiên g·iết Ngạo lão tứ sao? Võ Văn ngay lập tức lắc đầu phủ định. Biểu cảm của Hoắc Tư nói rõ Ngạo gia là không hề phát hiện ra.
Vậy lý do là tại sao? Bất chợt lúc này một luồng suy nghĩ thoáng hiện qua đầu Võ Văn. Hắn lập tức kinh hoảng đứng dậy thốt ra 1 tiếng:
“Không thể nào, bọn chúng dám!!”
Cử động của Võ Văn làm 2 người Chu Linh thoáng giật mình theo. An Nhiên ngẩn người hỏi:
“Tiêu huynh, ngươi hóa điên gì vậy?”
Khuôn mặt Võ Văn lúc này tái nhợt, mồ hôi chảy ra đầy đầu run giọng nói:
“Không, ta không điên, nhưng Ngạo gia thực sự sắp điên rồi.”
“Hả, ý ngươi là sao?” An Nhiên ngẩn ra hỏi.
“2 ngươi ở đây đợi ta.” Nói rồi Võ Văn giống như u linh nhanh chóng thoát ra ngoài, để lại 2 người Chu Linh ngẩn ngơ nhìn nhau.
....
Thúy Nhạc lâu
Võ Văn khuôn mặt âm trầm chờ đợi, 1 cái bóng người có chút hớt hải chạy đến. Chính là Khưu Chí Long, hắn nhìn thấy Võ Văn liền vô cùng vui vẻ cười:
"Tiêu huynh, ta nhận được thông tin, Ngạo lão nhị, lão tam, lão ngũ đều đ·ã c·hết, là do ngươi ra tay sao?”
Võ Văn tức khắc gật đầu, đạt được Võ Văn thừa nhận, Khưu Chí Long lập tức khụy gối xuống chắp tay:
“Thù của Trương Đại ca đã báo, Khưu mỗ suốt đời liền xem Tiêu huynh là ân nhân.”
Võ Văn lắc đầu, vận khí đẩy Khưu Chí Long đứng dậy nói:
“Chuyện đó khoan nói, trước mắt ta có 1 chuyện vô cùng quan trọng muốn hỏi?”
Khưu Chí Long ngẩn ra, nhưng khi thấy ánh mắt của Võ Văn vô cùng trầm trọng liền giật mình hỏi:
“Tiêu huynh, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Võ Văn nhanh chóng vào thẳng vấn đề: "Ngày hôm nay Ngạo gia có gây ra động tĩnh gì không? bọn họ có làm chuyện gì kỳ quái không?”
Khưu Chí Long ngẩn người 1 lúc, sau đó khẽ lắc đầu nói: “Không có?”
Bất chợt lúc này 1 cái người nhẹ nhàng phóng qua cửa sổ vào bên trong phòng. Võ Văn không một chút bất ngờ, người đến là người mà Võ Văn thông tri, Đỗ Trường Phong.
Đỗ Trường Phong nhìn thấy Võ Văn, ánh mắt thanh tịnh, không hề có chút cừu hận nào, thậm chí còn có chút kính trọng chắp tay nói:
"Bái kiến Tiêu thiếu.”
Võ Văn phất tay, vội hỏi: “Trường Phong, Ngạo gia có bài bố ngươi nhiệm vụ gì không?”
Đỗ Trường Phong giật mình, khẽ lắc đầu sau đó nghĩ đến gì đó liền nói:
“Không có nhiệm vụ, nhưng ta có nhận 1 mệnh lệnh từ phía Ngạo lão cẩu.”
Võ Văn biết Đỗ Trường Phong gọi Ngạo lão cẩu chính là chỉ Ngạo lão gia tử, nhíu mày hỏi:
“Mệnh lệnh gì?”
“Mau chóng trở về Ngạo phủ.” Đỗ Trường Phong lập tức đáp.
Lúc này Khưu Chí Long nghĩ đến gì đó nhíu mày nói:
“Vừa rồi Lương Tống cũng nhận 1 mệnh lệnh tương tự.”
Võ Văn nheo mắt, đây tuyệt đối không phải là ngẫu nhiên trùng hợp.
Đỗ Trường Phong lúc này nghĩ đến gì đó nhíu mày nói:
“Tối hôm qua ta nhìn thấy chuyện?”
Võ Văn quay đầu nhìn, hắn cảm giác đây là 1 chuyện vô cùng quan trọng.
“Ta nhìn thấy Ngạo Hàn có chút lén lút rời đi khỏi Ngạo gia lúc nửa đêm. Hắn lúc đó hình như có nhìn thấy ta nhưng dường như khi đó hắn có chuyện gì đó vội vã, mặc kệ ta mà phóng đi.”
Võ Văn nhớ đến Ngạo Hàn, nghĩ đến gì đó chau mày hỏi:
“Hắn lúc đó có mang theo thứ gì không?”
“Có, ta nhìn thấy hắn mang theo thứ gì đó nhìn có chút giống lá cờ.” Đỗ Trường Phong hồi tưởng nói.