Chương 199: Đánh cờ
"Trận kỳ.” Võ Văn nghe qua như sét đánh ngang tai. Hắn dường như đã biết Ngạo gia muốn làm cái gì.
Tâm Võ Văn chùn xuống, Ngạo gia thực sự đã điên cuồng biến chất đến mức này sao.
"Ngạo Hàn hắn đi về phía nào?” Võ Văn vội hỏi Đỗ Trường Phong.
Đỗ Trường Phong giật mình chỉ tay về phía Bắc nói:
"Hắn chính là đi về phía Bắc, ngoại ô Đông Thành.”
Võ Văn không chút suy nghĩ liền phóng mình ra cửa sổ, tốc độ nhanh đến mức Khưu Chí Long không kịp phản ứng, hắn nhìn bóng lưng Võ Văn giờ chỉ còn là 1 dấu chấm trong tầm mắt khẽ lẩm bẩm: "Thật nhanh.”
Võ Văn vô cùng gấp gáp. Hắn biết nhất định phải tìm ra được Ngạo Hàn trước khi hắn ta kịp thực hiện âm mưu.
Người khác tìm thấy Ngạo Hàn sợ rằng có chút khó khăn, nhưng Võ Văn thì khác.
Võ Văn mở ra khứu giác, lập tức cảm nhận thấy được mùi của Ngạo Hàn thoang thoảng trong không khí, hắn ngay lập tức lần theo.
Võ Văn phóng nhanh như chớp, ngay lập tức chặn đứng trước mặt 1 cái nhân ảnh đang chạy trở về lại Đông Thành.
Ngạo Hàn giật mình, không hiểu bị ai chặn lại nhưng khi nhìn rõ người trước mặt có chút quen thuộc, ánh mắt hắn liền trở nên vô cùng kinh hãi. Ngạo Hàn sợ đến hãi hùng kh·iếp vía lập tức quay đầu muốn chạy.
"Hừ, chạy nơi nào?”
Liệt Thiên xuất hiện nơi tay, Võ Văn phóng ra hết thảy lực lượng bổ ra 1 đao, không một chút khoan nhượng.
Tiếng gió gào thét hãi hùng, Ngạo Hàn sợ đến kinh hồn táng đảm, nhưng đã chậm, Liệt Thiên cắt qua 2 chân Ngạo Hàn, toàn thân hắn mất đi điểm tựa, rơi đập xuống nền đất vô cùng thê thảm. Huyết mang giàn dụa.
Nếu ban đầu Ngạo Hàn có đảm phách chống đỡ Võ Văn còn có thể cản được vài chiêu, nhưng hắn vì quá sợ hãi Võ Văn, đối mặt liền muốn chạy mới lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Võ Văn xách Ngạo Hàn lên như xách 1 con chó c·hết. Hắn biết Ngạo Hàn đang chạy về lại Đông Thành nói rõ gã này đã cắm được trận kỳ. Võ Văn vẫn là đến chậm.
Võ Văn ánh mắt lạnh như thần c·hết kề đao vào cổ Ngạo Hàn:
“Ngạo Hàn, trận kỳ ở đâu? mau nói, ta cho ngươi cái thống khoái.”
“Trận kỳ nào? Ta không biết, g·iết ta đi.” Ngạo Hàn lúc này biết bản thân c·hết chắc, ngược lại vô cùng cứng miệng.
Võ Văn trợn mắt, ngay lập tức vung tay thổ bay cả hàm răng của Ngạo Hàn, gằn giọng nói:
“Lập tức nói ra, lòng kiên nhẫn của ta là có hạn.”
Khuôn mặt Ngạo Hàn lúc này đã biến dạng, không còn nhìn ra. Hắn nở nụ cười quỷ dị nói:
“Khặc khặc súc sinh, cho dù mày có chút thông minh thì sao? Tao chính là có c·hết cũng không nói cho mày biết. Mày biết chúng tao bày trận thì sao? Ừ mày hẳn có thể chạy trốn trước khi trận pháp mở ra, nhưng nếu mày chạy trốn nói rõ mày cũng chỉ là một thằng hèn giả tạo đội lốt người tốt mà thôi. Dân chúng Đông Thành đáng lẻ vốn dĩ có thể an ổn sống hết cuộc đời, là mày chính mày ép họ phải lâm vào cảnh này. Chính mày ép bọn tao vào bước đường này.”
Võ Văn chau mày, hắn biết rõ Ngạo Hàn chính là muốn ác tâm hắn 1 phen, đồng thời cũng muốn khích Võ Văn ở lại, mục đích rất rõ ràng.
“Không cần phải khích, yên tâm xuống địa ngục đi, ta hẳn sẽ tiễn trên dưới toàn bộ Ngạo gia xuống dưới bầu bạn với ngươi.” Võ Văn dứt lời, thủ cấp Ngạo Hàn liền bay lên giữa không trung. Đệ nhị cường giả Ngạo gia cứ như vậy liền phơi thây giữa đồng không mông quạnh.
Võ Văn nhanh chóng phóng người đi, hắn muốn tìm ra bằng được Trận kỳ, trước khi trận pháp mở ra.
Nhưng đi sâu 1 đoạn, Võ Văn nhíu mày, nơi đây mùi đã bị đứt đoạn. Hắn dõi mắt nhìn xuống liền chau mày, nơi đây là 1 cái dòng sông, hắn đã biết tại sao mùi lại bị mất đi. Là do dòng nước, hẳn là Ngạo Hàn đã lặn xuống dưới.
Thủy tính vô cùng tốt, Võ Văn ngay lập tức lặn xuống bên dưới. Dùng hết tốc độ bơi sâu xuống dưới. Dòng sông sâu giống như không thấy đáy.
Khi xuống bên dưới hơn 500m, Võ Văn giật mình nhìn thấy bên dưới chỗ này lại có đến 9 cái thông đạo.
Võ Văn cắn chặt răng ngay lập tức chọn lựa bơi vào cái thông đạo thứ nhất.
Thông đạo này giống như dài không thấy đầu ra, Võ Văn không biết mình đã bơi mất bao lâu nhưng không hề nhìn thấy trận kỳ, cũng không thấy đầu phía bên kia, mà lúc này cơ thể hắn lại hết dưỡng khí, Võ Văn giật mình, chỉ có thể bơi trở lại.
Võ Văn thoát lên mặt nước, khuôn mặt âm trầm đến tận cùng. Rốt cuộc đám Ngạo gia đã dự tính kế hoạch này từ lúc nào, sao có thể tìm ra được 1 chỗ kỳ dị như thế này.
Võ Văn có cảm giác nếu hắn cố gắng đi tìm trận kỳ, chắc chắn sẽ không kịp trước khi trận pháp khai triển.
Võ Văn suy nghĩ kỹ lưỡng ngay lập tức bay trở về Đông Thành. Hắn ngay lập tức gặp lại Khưu Chí Long. Giải thích khái quát những chuyện Ngạo gia sắp làm.
Khưu Chí Long nghe qua liền sợ đến muốn té ngã ngửa. Hắn ngay lập tức nghe theo Võ Văn phân phối làm việc.
Võ Văn trở về tửu lâu, không suy nghĩ ngay lập tức nói Chu Linh và An Nhiên mau rời khỏi Đông Thành. Mặc kệ 2 nàng ta cố gắng hỏi lý do, Võ Văn chỉ đơn giản nói là có dụng ý.
Có 2 cái nữ nhân này ở đây, hắn liền cảm thấy không chút nào thoải mái, cũng không muốn 2 người dính vào sát cục này.
Lúc này trong thành liền bỗng vang lên tiếng mỏ lớn hô:
"An Thới Thôn, bên ngoài Đông Thành về phía Tây 25 dặm xuất hiện Trần đại hộ phát gạo, mỗi người đến nơi đều được phát ra 2 bao gạo 30 cân mang về, số lượng không hạn định, ai đến sớm có phần, đến trễ liền hết. Mau nhanh chân lên bà con ơi.” Tiếng rao càng ngày càng lớn làm người dân nghe thấy liền có chút cuồng loạn bắt đầu đổ xô về phía Tây Thành.
Tin đồn này không ai khác, chính là Võ Văn tạo ra, hắn đã tính toán kỹ, Tây Thành đường đi vô cùng thông thoáng, chọn lựa hướng đó chính là tốt nhất.
Người dân trên đường di chuyển liền nhìn thấy 1 đoàn mười mấy người vác bao gạo trở về, khuôn mặt vui sướng báo vừa mới trở về từ An Thới Thôn, làm người dân càng thêm điên cuồng, có người đã không đợi nỗi vắt chân lên cổ chạy về hướng tây.
Đoàn người này chính là do Võ Văn hướng dẫn Khưu Chí Long thực hiện.
Nhìn thấy dân chúng đổ xô đông đến nghẹt thở ở cổng tây thành, quan sai liền sợ đến hết hồn hết vía.
Khâu trưởng chợt nhớ đến lời của Ngạo gia vừa thả bồ câu đến cho hắn:
“Tuyệt đối không được để dân chúng rời khỏi Đông Thành.”
Hắn không dám cãi lệnh Ngạo gia, đang muốn cản lại dân chúng liền bị 1 viên sỏi đập vào gáy lập tức b·ất t·ỉnh.
Quan sai canh cổng thấy Khâu Trưởng té xuống không hiểu chuyện gì, bên trong dân chúng bỗng vang lên tiếng thét: “Huynh đệ xông thành.”
Đoàn người lúc này như bị hưởng ứng như ong vỡ tổ điên cuồng tràn qua Đông Thành, quan sai ở cửa có người bị dân chúng đạp qua 1 lượt, không rõ sống c·hết, có người núp ở 1 bên run rẩy không dám chui ra.
1 lúc sau ở bên trong Ngạo Phủ, kho lương đồng loạt mở to ra, 1 cái giọng dõng dạc vang lên:
"Ngạo phủ trực tiếp phát chẩn, mỗi người tới liền được phát 3 bao gạo, số lượng không có giới hạn.”
Võ Văn nhìn về phía Ngạo gia, sát khí phun trào, gia tộc súc sinh này hắn tuyệt đối không buông tha.