Xuyên Mộng Giả

Chương 201: Trận pháp hiện




Chương 200: Trận pháp hiện
Dân chúng đang đổ xô về phía Tây thành, nghe tin Ngạo gia phát chẩn, mà mỗi người nhận 3 bao, đám người trở nên phát sốt lập tức quay đầu.
Thới tam thôn cách đây hơn 25 dặm đường, thực hư cũng không rõ ràng. Nhưng Ngạo gia đại thiện gia phát gạo là thật, đã nhận từ Ngạo gia rất nhiều lần, bọn họ đương nhiên lựa chọn tin tưởng.
Võ Văn chau mày, Ngạo gia rốt cuộc muốn làm cái gì, tại sao nhất quyết phải giữ lại dân chúng ở trong thành.
Ánh mắt Võ Văn híp lại, hắn từng bước đi đến Ngạo phủ.
Võ Văn nhanh như thoăn thoắt len lỏi giữa đám người dân, rất nhanh liền đi đầu bước vào trong Ngạo phủ.
Võ Văn ánh mắt nhìn đến đám thủ hạ Ngạo gia đang trấn thủ trước kho lương thực, hắn như u linh biến mất giữa tầm mắt của mọi người.
....
An Nhiên lúc này đã cùng với Chu Linh đi ra rất xa ngoại ô Đông Thành về hướng Bắc.
Bỗng nhiên lúc này Chu Linh ánh mắt nhìn về phía Đông Thành, trong lòng bỗng xuất hiện một nỗi lo lắng bất an kỳ quái.
Nàng ta chần chừ 1 chút sau đó như có quyết định nhẹ giọng nói với An Nhiên:
“Nhiên tỷ, ngươi ở đây đợi, ta phải trở về Đông Thành.”
Nói rồi liền nhanh chân bước về phía Đông Thành, dáng đi có phần vội vã.
An Nhiên ngẩn người, nàng ta nhíu mày trầm tư 1 chút, sau đó liền đuổi theo sau lưng Chu Linh.

.....
Người kiểm kê kho lương của Ngạo Gia là 1 cái lão nhân trung niên, hắn ta lúc này khẽ giật mình, ánh mắt đảo nhìn xung quanh, hắn cảm giác vừa rồi hình như có 1 cái bóng lướt qua người hắn.
Nhìn kỹ xung quanh không thấy 1 ai, hắn ta lắc đầu nghĩ chắc là mình nhìn nhầm.
Sau đó lại nhìn vào trong kho lương, bỗng hắn cảm giác có gì đó không đúng, liền bước vào bên trong nhìn kỹ lại 1 lần.
Nhìn lại lần nữa hắn cảm thấy dường như lương thực có chút thiếu. Hắn nhớ rõ ràng kho này vỗn dĩ chất đầy bao gạo. Sao lúc này đã bị vơi đi phân nửa.
Hắn nhớ rõ ràng vẫn chưa cho người vận chuyển ra ngoài. Khuôn mặt trong phút chốc liền trở nên tái mét, vội vàng đếm lại.
Nhưng lão ta càng đếm lại càng ngẩn ra, vừa rồi rõ ràng trong kho còn phân nửa số gạo, lúc này trông lại càng ít đi, chỉ còn chừng 1 phần 3 kho.
Lão nhân run rẩy, té bật xuống, hắn cảm giác được vừa rồi có 1 lượng bao gạo hắn vừa đếm qua đã bị biến mất. Sau đó chỉ trong chốc lát, cả kho gạo liền trở nên trống trơn.
Lão nhân té quỵ xuống: “Quỷ, có quỷ.”
Chuyện kỳ dị cũng xảy ra ở các kho lương thực còn lại.
Đương nhiên không có quỷ thần nào ở đây, người ra tay chính là Võ Văn. Hắn bản ý ban đầu chính là muốn đốt sạch kho lương của Ngạo phủ, nhưng sau đó liền nghĩ lại.
Những lương thực này có lẽ cũng là mồ hôi nước mắt của dân chúng mà ra. Nếu hắn tùy tiện đốt sạch, liền cảm thấy một chút không thoải mái. Ngay tức khắc liền nghĩ ngay đến chuyện c·ướp. Hiện tại tất cả lương thực của Ngạo gia dự trữ hiện đã ở trong Mặc hộp của hắn.
Hắn muốn xem thử không có đống lương thực này thì Ngạo gia phát chẩn kiểu gì?
Võ Văn lúc này liền muốn thoát ra ngoài, không hiểu sao ở trong Ngạo phủ hắn luôn cảm thấy có 1 chút không thoải mái. Nhất là Ngạo Hùng rất có thể đang ở bên trong.

Võ Văn tránh thoát tầm mắt đám thủ hạ, nhanh chóng lẫn vào trong đám người, hắn nhẹ động thân lùi lại muốn trở ra ngoài.
Khi tới ngay cổng, Võ Văn bàn chân khẽ bước, chuẩn bị thoát ra ngoài, bàn tay bỗng chốc giống như chạm phải 1 bức tường linh khí khủng bố đánh cơ thể hắn bật trở lại Ngạo phủ. Võ Văn kinh hãi giật mình, hắn đã từng trải nghiệm qua cảm giác này. Đây là không gian rào chắn trận pháp. Bên tai Võ Văn lúc này vang lên tiếng nói:
“Súc sinh, đã đến rồi thì ở lại đi.”
Võ Văn kinh hãi vội vàng đề phòng, đây là giọng nói của Ngạo Hùng.
Ngay tức khắc không gian xung quanh linh khí trở nên cuồng bạo khác thường, Võ Văn lúc này nhìn thấy bên trong Ngạo phủ phía trên bầu trời, 1 cái mảnh ngọc hình cầu bằng nắm tay phóng v·út lên trời.
Võ Văn tức khắc nhận ra đây là Trận bàn. Theo trận bàn án ngự phía trên bầu trời, thiên địa linh khí lập tức tụ hội về xung quanh trận bàn.
Võ Văn lập tức liên kết Chân Thạch. Đồng tử mắt nhanh chóng chuyển thành 1 màu đen tuyền.
Võ Văn nhìn thấy trận bàn trên không nhanh chóng kết xuất thành 1 sợi tơ lưới linh khí khổng lồ vươn nhanh về phía Đông, rất nhanh liền ra phía ngoại ô
Võ Văn đưa mắt nhìn theo liền nhìn thấy hướng đó bỗng xuất hiện dư ảnh 1 con rồng màu xanh lục liên tục giương nanh múa vuốt gầm gừ.
Trận bàn lại xuất hiện tơ lưới giăng về phía Tây ngoại ô Đông Thành, nơi đó bỗng xuất hiện dư ảnh 1 đầu hổ trắng khổng lồ liên tục gầm gừ.
Tơ lưới lại xuất hiện giăng về phía Nam, nơi đó xuất hiện dư ảnh 1 đầu chim lửa tắm trong hỏa diễm rợp trời.
Tơ lưới giăng tiếp về hướng Bắc, chỗ đó bỗng xuất hiện 1 đầu huyền quy khổng lồ có đầu rồng vô cùng kỳ quái.

Võ Văn giật mình, đây là tứ tượng. 4 chỗ kia hẳn là 4 nơi mà Ngạo gia đã cho người cắm trận kỳ.
Võ Văn chau mày không biết trận pháp này là như thế nào, tại sao chu vi trận pháp lại lớn đến như vậy.
Liền nhìn thấy lúc này dư ảnh 4 đầu thánh thú kia bỗng di chuyển từng bước về phía Ngạo Phủ.
Võ Văn ngẩn người, theo 4 đầu Linh Thú chậm chạp di chuyển, trận pháp liền dần co nhỏ lại.
Tâm Võ Văn lúc này bỗng trở nên vô cùng lo lắng, trực giác báo động cho Võ Văn không thể để 4 đầu thánh thú kia di chuyển tiếp, nếu không nhất định sẽ là 1 hồi t·ai n·ạn vô cùng khủng kh·iếp.
Võ Văn nhìn đến trận bàn nơi không trung, nó chính là mắt trận, cũng là sinh môn. Hắn muốn phóng người lên phá hủy trận bàn.
Lúc này bỗng dưng liền cảm nhận được 1 luồng lực lượng đang giữ chặt hắn lại, như từng sợi tơ đang bó chặt lấy hắn. Võ Văn nheo mắt nhìn lập tức nhận ra bản thân đang bị quy tắc trận pháp kềm tỏa.
Võ Văn vô cùng lo lắng nếu lúc này Ngạo Hùng đi ra đối phó hắn, sợ rằng hắn ta không đỡ nỗi 1 đòn.
Nhưng Ngạo Hùng không có hiện thân. Xuất hiện trước mặt Võ Văn lúc này là 7 cái Đan Cảnh lục trọng cao thủ.
Võ Văn nheo mắt, hắn nhận ra 7 người này có 3 cái là dòng chính Ngạo gia, đồng bối phận với Ngạo Hùng.
4 cái còn lại đều là Ngạo gia Cung phụng. Có 3 cái người Võ Văn đã xem qua tư liệu, bọn họ có người thân b·ị b·ắt làm con tin giống như Đỗ Trường Không.
Võ Văn thấy 7 người nhìn hắn với ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống liền biết bọn họ được Ngạo gia sắp xếp từ trước để đối phó hắn.
Đây cũng là lực lượng cốt lõi cuối cùng của Ngạo gia còn sót lại.
Võ Văn cảm thấy kỳ quái, tại sao phải dùng 7 người này để đối phó hắn, là muốn tiêu hao sức mạnh hắn để Ngạo Hùng có thể tiện lợi ra tay sao? Có chút vẽ rắn thêm chân. Ngạo Hùng muốn g·iết hắn hiện tại sợ rằng chỉ cần đến 1 kích.
Nếu Võ Văn tính toán không sai, Ngạo Hùng hẳn đang quấn thân vấn đề gì đó, không thể trực tiếp ra tay.
Võ Văn ánh mắt khẽ sáng, Ngạo Hùng không ra tay, cơ hội sống sót của hắn hội càng lớn.
Thực lực bị kiềm tỏa không phát huy ra đến 2 thành, nhưng đối phó 7 cái Đan cảnh lục trọng vẫn là có thể.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.