Ông cụ trợn trừng hai mắt nghiêm túc nhìn hai vợ chồng ông hai: "Mấy người đang làm gì vậy? Hôm nay là ngày vui của Kiến Dương nếu như còn dám làm loạn ở đây nữa thì đừng trách ta trở mặt vô tình."
Thư Hữu Phúc oan ức nhìn chằm chằm ông cụ, ông cụ nói như thể có tình với ông ta lắm chắc.
"Ba, không phải chúng con muốn gây ồn ào đâu nhưng mà đây thật sự không phải là Thư Nhan. Chắc chắn cô ta là hàng giả mà Thư Kiến Dương tìm tới đây, Nhan Nhan thật sự còn chưa biết ở đâu. Ba, nói như thế nào thì Nhan Nhan cũng là cháu gái của ba, ba cũng không thể để nó trở thành cô hồn dã quỷ như thế được?"
"Nói bậy cái gì đấy hả, đây là con gái của các người mà các người còn không nhận ra cả con gái của mình sao. Trên đời này còn có ba mẹ nào như các người không hả?" Ông cụ tức giận không chịu nổi, ông cụ đã sớm nhận ra rồi cả nhà nhà thằng hai này đều không đáng tin cậy chút nào cho nên ông cụ vẫn luôn không có ý định để cho bọn họ phụng dưỡng người già.
"Không đúng đâu ba, thật sự không phải." Lâm Tử Hương nhìn vào mắt của Thư Nhan, dù cho mọi người đều cho rằng đây là con gái của bà ta thì bà ta vẫn luôn cảm thấy đây không phải con gái của mình: "Nhan Nhan của bọn con không phải như thế, tất cả diện mạo thế này đều không phải là nó..."
Thư Nhan kinh ngạc nhìn thoáng qua Lâm Tử Hương, bà ta cảm giác ra được cô không phải là nguyên chủ sao? Theo lý mà nói bà ta ở cùng với nguyên chủ cũng không nhiều lắm, mỗi lần tới tìm nguyên chủ đều là vì tiền. Một người như vậy làm sao có thể cảm nhận được linh hồn trong thân thể đã xảy ra thay đổi chứ?
"Mẹ, mẹ đừng có nháo loạn nữa, con chỉ là giảm béo thôi, vết tàng nhang này là con đi đến bệnh viện dùng laser b.ắ.n sạch đi. Sau khi rời khỏi Tây Thành hơn một năm con đã học được rất nhiều cũng trưởng thành hơn rất nhiều. Hiện tại đương nhiên con không phải là Thư Nhan như trước kia nữa." Thư Nhan kiên định nói: "Mẹ đừng nghĩ bóc lột trên người con nữa, chuyện trước kia con sẽ không so đo, về sau... nếu như mọi người còn dám nháo loạn làm chuyện xấu thì số tiền và đồ vật mỗi năm con đưa sẽ không có nữa đâu. Con thật sự không đưa tiền cho ba mẹ dưỡng già thì mọi người cũng sẽ không nói gì được đâu."
Thư Hữu Phúc lôi kéo Lâm Tử Hương ra hiệu cho bà ta đừng có ngoan cố nữa.
"Nhưng tôi thật sự cảm thấy cô ta không phải là con gái của tôi." Lâm Tử Hương oan ức lầu bầu nói một câu, trong lòng bà ta khẽ co rút đau đớn giống như đứa con gái hiếu thuận tri kỷ thật sự không thấy nữa.
Cuối cùng Thư Nhan phải lấy ra ảnh chụp của mình và tụi nhỏ cùng những bức ảnh chụp gần đây đã gầy đi một chút thì Lâm Tử Hương mới tin tưởng Thư Nhan thật sự là con gái của bà ta.
Bà ta ngượng ngùng cười nói: "Mày thay đổi cũng nhiều thật đấy, mày nói mày xem nếu như mày sớm sửa soạn cho mình như vậy thì Diệp Chí Cường cũng không thể ly hôn với mày được rồi."
"Mẹ, làn da của con trở nên trắng hơn cũng ăn mặc theo phong cách tây thế nhưng mà ngũ quan này." Thư Nhan chỉ vào ngũ quan của mình: "Trước khi sinh con thì con đều đã như vậy rồi cũng chẳng xê dịch mắt mũi đi chút nào, mẹ có thể nhớ rõ diện mạo hai năm trước của con trông thế nào không?"
Lời nói này làm tất cả đều ngây ngẩn cả người bao gồm cả Thư Kiến Dương, hình như bọn họ thật sự không nhớ rõ bộ dạng trước kia của Thư Nhan nếu không cũng không thể đều không nhận ra được.
Bà cụ họ nhẹ một tiếng rồi mắng Lâm Tử Hương: "Không ly hôn thì cũng không thể gặp được một người tốt như A Vũ rồi, không biết ăn nói thì đừng có nói nữa." Bà cụ quay đầu lại mỉm cười với Phương Trạch Vũ rồi nói: "Đây là mẹ của Thư Nhan, ngày thường dì ấy cũng không hay nói thế vậy đâu, cháu đừng để ý nhé."
"Chào chú dì, cháu là Phương Trạch Vũ, hiện tại Nhan Nhan đang là bạn gái của cháu." Phương Trạch Vũ vẫn luôn đứng ở bên cạnh không mở miệng bây giờ mới chính thức đứng ra giới thiệu bản thân.
Thư Hữu Phúc và Lâm Tử Hương đồng thời cùng nhau đánh giá Phương Trạch Vũ. Vẻ bề ngoài không đẹp bằng Diệp Chí Cường, ăn mặc cũng không có khí khái bằng Diệp Chí Cường, vừa nhìn đã biết gia cảnh trong nhà không có nhiều tiền. Tại sao Thư Nhan lại tìm được một người như vậy chứ?
TBC
Không phải dùng tiền của Nhan Hoan đấy chứ?
Lâm Tử Hương vừa định nói chuyện thì Thư Nhan đã nheo mắt cắt đứt lời bà ta: "Con nhớ rõ không lâu trước đây chúng ta đã ký tên xong rồi, chuyện của con hai người đừng có quản."
Nghĩ đến tiền và đồ ăn mỗi năm nên hai người lập tức nhắm chặt miệng lại.
"Chào cậu, tôi là mẹ của Nhan Hoan, tôi là người không giỏi ăn nói cho lắm, cậu ở Tây Thành đã quen chưa? Đồ ăn ở bên này chắc hẳn cũng không giống với quê quán của cậu đâu nhỉ?"