Vinh Phong giúp Tần Sương Tinh cố định lều trại cho chắc.
Tần Sương Tinh đưa tay kéo thử vải lều. Lần đầu tiên cậu biết thì ra lều có thể cắm chặt đến mức này, không nhúc nhích tí nào, cứ như thật sự bị đóng đinh xuống đất. Cậu không kìm được bắt đầu lo lắng: sáng mai phải làm sao đây? Vinh Phong đóng cọc sâu quá, sáng mai rất có khả năng cậu không, rút, ra, nổi.
Vinh Phong như nhìn ra lo lắng của cậu, nghiêng đầu muốn mở miệng, Tần Sương Tinh bất chợt nói nhỏ: “Anh tốt quá. Cảm ơn anh.”
Khóe môi Vinh Phong cong lên, ánh mắt càng thêm dịu dàng.
“Không có gì.” Vinh Phong nói.
“Cái đó, anh nhận được chưa?” Tần Sương Tinh hơi mất tự nhiên, liếc trộm hai người đằng xa, đỏ mặt hỏi nhỏ.
Vinh Phong: “Cái gì cơ?”
Bé trai sông Tần Sương Tinh như bị ai chọc trúng, toàn thân căng thẳng giật nhẹ: “Không, không, không có gì đâu……”
Vinh Phong tò mò định hỏi tiếp, nào ngờ Tần Sương Tinh hít sâu một hơi, lấy hết can đảm ngẩng lên: “Trời sắp tối rồi, anh về sớm một chút đi!”
Vinh Phong: “…?”
Cậu đuổi anh về á?!
Tần Sương Tinh quay đầu nhìn mặt trời sắp lặn nơi chân trời xa, nhỏ giọng: “Ban đêm đi đường núi nguy hiểm lắm. Anh ra ngoài mất bao lâu?”
Vinh Phong: “…Khoảng một tiếng.”
“Anh nhanh thế.” Tần Sương Tinh kinh ngạc.
Vinh Phong bất đắc dĩ: “Ừ.”
Tần Sương Tinh không nhận ra câu đó có gì không đúng, một mực thành kính bày tỏ sự ngạc nhiên: “Bọn em đi vào mất tận bốn, năm tiếng!”
Vinh Phong: “…”
Thực ra lúc tìm đến được đây, anh cũng mất đúng năm tiếng.
Nguyên nhân rất đơn giản. Đám sinh viên khoa Côn trùng học này không đi lối du lịch bình thường!
Vinh Phong đeo balô đầy đồ ăn và nước uống, đi theo lối mòn cho khách du lịch hơn một tiếng mới bắt đầu thấy sai sai. Dưới đất chẳng có dấu chân nào, hoàn toàn không giống từng có người đi qua. Anh đành phải quay lại, tìm vết chân mới, mãi mới phát hiện nhóm người đã rẽ sang lối khác từ lâu.
Rẽ vào rừng núi hoang không có đường!
Chính lúc ấy, Vinh Phong mới thật sự thấy lo, sợ họ bị lạc, hoặc chẳng may sẩy chân rơi xuống vực.
Rừng núi hoang dã chưa được khai phá tiềm ẩn nhiều nguy hiểm, có thể có rắn độc, cáo rừng hay động vật hoang dã khác. May mà núi Kim Dương ít người đến thì vẫn là khu du lịch. Ít nhất điện thoại có sóng, nếu thật sự xảy ra chuyện còn có thể gọi cứu hộ.
Dù vậy, Vinh Phong vẫn tăng tốc, vận dụng hết kỹ năng trinh sát tìm kiếm đã học trong khóa huấn luyện phòng cháy chữa cháy năm xưa, cuối cùng cũng tìm được họ trước khi trời tối.
Cái này gọi là gì nhỉ.
Chỉ cách một bước, thiên đường địa ngục.
Khi Vinh Phong vất vả đến được bãi đá bên bờ sông, từ xa trông thấy Tần Sương Tinh đang dựng lều, tâm trạng anh cực kỳ phức tạp, mừng rỡ lẫn buồn bực.
Mừng vì Tần Sương Tinh không sao, ba sinh viên đều không sao cả. Buồn bực vì… Rốt cuộc là đứa nào lái xe vào núi sớm thế hả! Hại anh không đón được người, phải tìm hơn năm tiếng đồng hồ! Nếu kịp đón từ đầu thì cần gì phải làm nhiều việc rối rắm thế này!
Vất vả lắm mới tìm được người, còn chưa nói được mấy câu, đã bị người ta bảo về.
Thôi thì cũng là tự chuốc lấy.
Vinh Phong cúi đầu nhìn tấm huy hiệu “Tuần tra phòng cháy rừng” trên người mình, nghẹn họng. Theo lời anh thì giờ anh đang làm nhiệm vụ, đang trong giờ làm, đúng là không nên nấn ná lâu…
Thực tế là anh đang nghỉ phép.
Chả khác nào tự đào hố chôn mình.
Vinh Phong mím môi, đang nghĩ nên biện hộ ra sao, thì nghe tiếng sỏi cát sau lưng vang lên.
Lục Vanh bước lại gần, cười tươi: “Đã đến rồi, hay là ăn tối cùng nhau luôn đi?”
“Nhưng mà…” Tần Sương Tinh định nói gì, Vinh Phong lại nói: “Được, dù sao hôm nay tôi cũng xong việc rồi.”
“?” Tần Sương Tinh ngơ ra, “Xong việc rồi ư?”
“Đại khái thế.” Vinh Phong nghiêm túc nói, “Mặt trời sắp lặn, đến lúc tan ca rồi.”
Tần Sương Tinh quay đầu nhìn ánh hoàng hôn nơi chân trời, ngơ ngơ gật đầu: “À, đúng ha.”
Dễ dụ quá…
“Khụ.” Vinh Phong bỗng cảm thấy tội lỗi.
“Nhưng mà…” Tần Sương Tinh hơi do dự, dè dặt nói: “Anh ăn xong rồi đi, chẳng phải trời sẽ càng tối sao…”
Vinh Phong: “…”
Như bị Tần Sương Tinh dùng vẻ mặt quan tâm đập cho một phát vào trán, Vinh Phong hơi bực. Sao vẫn giục anh về vậy? Cậu không muốn thấy anh à!
Tần Sương Tinh muộn màng ý thức được, vội giải thích: “Không không, em không có ý đuổi anh đâu, chỉ là…”
Cậu không dám nhìn vào mắt Vinh Phong, quay đầu nói nhỏ với Tống Tranh và Lục Vanh: “Anh ấy sợ côn trùng…”
“Ồ.” Tống Tranh nhàn nhạt đáp: “Vậy thì nên về sớm.”
Vinh Phong lập tức cảnh giác: “Khoan đã, các cậu định làm gì?”
Lục Vanh cười hiền hòa: “Không sao đâu, để anh ấy trốn trong lều là được.”
Vinh Phong có dự cảm bất ổn, hoảng hốt nhìn về phía đèn dụ, cái thiết bị không rõ công năng mà anh vừa giúp cố định ban nãy.
Cổ họng anh khô khốc: “…Tôi không mang lều.”
“Không sao.” Lục Vanh mỉm cười, ẩn ý liếc nhìn Tần Sương Tinh: “Bốn người, ba cái lều, đủ chen.”
Chen… Ngủ chung với Vinh Phong?!
Trong đầu Tần Sương Tinh hiện ra cả hình ảnh, mặt đỏ bừng như cà chua chín.
Khóe mắt Vinh Phong giật nhẹ. Mặt anh không có biểu cảm gì, khẽ ho một tiếng, dè dặt nói: “Như vậy thì ngại quá.”
Không ngờ câu khách sáo này vừa dứt, vị đàn anh còn lại thản nhiên mở miệng: “Vậy tối nay Tần Sương Tinh ngủ với tôi.”
Lục Vanh: “?”
Vinh Phong: “???”
Tần Sương Tinh: “???!!!”
Tống kim châm anh làm sao vậy! Anh muốn làm gì!
……
Tống Tranh dĩ nhiên nhận ra ngay biểu cảm khác thường của ba người.
Tần Sương Tinh mắt tròn xoe, hoảng hốt đầy sợ hãi. Chỉ cần tưởng tượng cảnh ngủ chung với anh ta là cậu đã thấy hoảng rồi.
Vinh Phong không kịp phòng bị, mặt mũi như thể xông pha chiến trường, bị đồng đội sau lưng đâm một nhát trí mạng.
Còn Lục Vanh…
Tống Tranh liếc nhìn hắn.
Đôi mắt luôn mang ý cười cũng lộ ra chút ngạc nhiên. Nhưng khi ánh mắt hai người chạm nhau, Lục Vanh lại mỉm cười thân thiện như thường, khóe môi thành thạo cong lên, chả hiểu sao khiến người ta bực bội.
Tống Tranh hờ hững thu hồi tầm mắt, nhìn sang hai người kia: “Sao vậy?”
Bốn người ba lều trại. Vinh Phong to cao khỏe mạnh, Lục Vanh trông cao gầy, nhưng Tống Tranh từng vô tình chạm vào cánh tay Lục Vanh. Dưới lớp áo blouse trắng thí nghiệm là cánh tay có cơ bắp hơn tưởng tượng, thi thoảng xắn tay áo có thể thấy đường nét cẳng tay trơn tru đẹp mắt.
Nói chung Lục Vanh không gầy yếu như vẻ ngoài, là kiểu người “mặc đồ trông gầy, cởi đồ có thịt”.
Vì vậy, Tống Tranh đoán nếu phải ngủ chung một lều, anh ta và Tần Sương Tinh ngủ cùng một lều là hợp lý nhất. Huống hồ sau khi kết thúc dụ đèn buổi tối, anh ta dự định phân loại côn trùng thâu đêm.
Thực tế có khi chẳng ngủ được bao lâu.
Suy nghĩ của Tống Tranh rất đơn giản trực tiếp, cũng là phương án hợp lý nhất.
Tần Sương Tinh há miệng, bỗng nhiên nhận ra kỳ vọng thầm kín trong tiềm thức của mình, không khỏi nín thở. Trong đầu cậu tràn ngập “A a a a mình đang nghĩ gì vậy!”, chưa mở miệng đã đỏ mặt, lặng lẽ đầu hàng.
Vinh Phong trầm mặc vài giây, hỏi: “Vậy các cậu định làm gì vào buổi tối?”
Để anh chuẩn bị tâm lý.
Tống Tranh ngẩng đầu, nhìn anh một cái, giải thích đơn giản về “đèn dụ”.
Vinh Phong trước đây chưa từng nghe qua, nhưng từng thấy hiện tượng “thiêu thân lao vào lửa”. Đặc biệt là vào đêm hè như thế này, ba sinh viên ngành côn trùng học cực khổ kéo nhau lên núi sâu, dựng một cái bạt to như vậy…
Vinh Phong không nhịn được quay đầu nhìn về phía thiết bị đèn dụ khổng lồ, cái mà anh đã tự tay giúp gia cố thêm ban nãy, sắc mặt có hơi phức tạp.
“Hay… anh vẫn nên về đi?” Tần Sương Tinh ghé lại gần, nhỏ giọng đề nghị, “Không phải anh sợ thiêu thân sao?”
Vinh Phong sửng sốt, nhớ ra từng kể với Tần Sương Tinh rằng mình từng bị thiêu thân chui vào tai, để lại bóng ma tâm lý.
Thì ra Tần Sương Tinh mong anh sớm rời đi là vì lo cho anh. Là quan tâm, chứ không phải không muốn gặp.
Vinh Phong không khỏi mỉm cười, lồng ng.ực thoải mái không ít. Anh cười nói: “Vậy cậu có thể bảo vệ tôi không?”
“Hả?” Tần Sương Tinh chưa hiểu ý anh.
“Đúng là tôi rất sợ, nhưng cũng hơi tò mò.” Vinh Phong cúi đầu, đè thấp giọng, nói nhỏ đến mức chỉ hai người họ nghe thấy: “Coi như là thử thách khiêu chiến? Tôi muốn xem khi các cậu nghiên cứu côn trùng thì thường làm gì.”
“Sau đó tôi sẽ trốn trong lều của cậu. Lỡ nửa đêm có côn trùng bò vào, cậu nhớ cứu tôi nhé, được không?”
“Ừm.” Tần Sương Tinh ngơ ngác đáp lại một tiếng.
“Làm phiền cậu bảo vệ tôi.” Vinh Phong cười cười.
Ánh hoàng hôn cam đỏ ở xa xa phản chiếu rực rỡ trong đôi mắt anh. Không tiếng động, dịu hòa, lại âm ỉ bỏng cháy.
Anh đã nói như vậy rồi. Tần Sương Tinh luống cuống cúi đầu, né tránh ánh nhìn của anh, cảm thấy nếu nhìn thêm chút nữa, bản thân sẽ bị ánh mắt kia thiêu rụi. Miệng vô thức nhỏ nhẹ đáp: “V-vâng.”
Tống Tranh không khăng khăng, xác nhận lại: “Vậy tối nay cậu ngủ với anh ấy?”
“!!!”
Tần Sương Tinh bừng tỉnh, giờ mới nhận ra mình vừa đồng ý chuyện gì, lập tức đỏ mặt tía tai.
“Chỉ ngủ chen một lều thôi.” Vinh Phong bình tĩnh làm rõ.
Ngũ quan anh tuấn chính khí, ánh mắt thản nhiên, ngữ khí chân thành. So với đang tường thuật, lời anh giống như một lời hứa, làm người ta bất giác thấy an tâm.
Tống Tranh nhíu mày, định nói gì đó.
“Đúng thế. Chỉ chen nhau một đêm thôi.”
Lục Vanh mỉm cười, nhẹ nhàng lái sang chuyện khác, ánh mắt lơ đãng liếc về phía lều của Tống Tranh.
“Không biết tối nay có nổi gió không…”
Tống Tranh lườm hắn một cái, lạnh nhạt đáp: “Dự báo thời tiết nói là không có.”
Tần Sương Tinh ngoan ngoãn gật đầu phụ họa: “Đúng rồi, em xem dự báo rồi. Mấy hôm nay tối nào cũng không có gió.”
“…” Lục Vanh bất đắc dĩ cười khổ, nhìn thoáng qua Vinh Phong, như thể đang nói: Anh xem bạn nhỏ của anh đang nói gì kìa.
Vinh Phong vẫn thấy chưa yên tâm, móc điện thoại ra, cực kỳ nghiêm túc xác nhận lại: “Thật sự không có gió? Để tôi xem lại… tí nữa tôi gia cố lại cái lều tụi mình thêm lần nữa. Nhỡ đâu…”
Nhỡ đâu lều thật sự bị gió thổi bay, vậy thì anh không có chỗ trốn đám côn trùng mất?! Nghĩ thôi đã thấy rợn người, vấn đề này rất nghiêm trọng!
Lục Vanh đỡ trán, một lúc sau lại lắc đầu tự cười một mình, vẻ mặt bất đắc dĩ.
……
Rất nhanh, màn đêm buông xuống.
Bốn người ăn xong bữa tối. Vinh Phong rửa mặt ở bờ suối xong, đi về phía lều. Anh cúi người vén màn, ngó vào trong, lập tức phát hiện một vấn đề.
Lều này hơi nhỏ, mà túi ngủ chỉ có một.
Phía sau vang lên tiếng đá lạo xạo, là Tần Sương Tinh đang đến gần. Bước chân cậu nhẹ nhàng cẩn thận, như sợ đạp vỡ đá. Cũng giống như nàng tiên cá, mũi chân non nớt chạm lên từng bước, làm người ta thương xót.
“Có, có hơi nhỏ…” Tần Sương Tinh lúng túng nói, “Chắc sẽ hơi chật…”
Giọng cậu mềm nhẹ, áy náy như một đóa hoa chịu trận, có bị vò nát ép ra nước cũng không phản kháng, chỉ biết ngoan ngoãn chịu đựng.
Đến rên một tiếng cũng không dám.
Vinh Phong đứng thẳng người bên ngoài lều, đột nhiên hỏi: “Tư thế ngủ của cậu thế nào?”
Tần Sương Tinh run lên, xấu hổ đáp: “Em, em không biết… chắc, chắc không được đẹp lắm…”
Cậu chưa từng ngủ chung với ai, không rõ tư thế ngủ của mình ra sao. Mỗi lần ngủ một mình, sáng dậy đều thấy bản thân ở một vị trí khác trên giường. Chắc, chắc là kiểu không nằm yên một chỗ…
“Thế thì toi rồi.” Vinh Phong bật cười, “Tôi cũng ngủ không yên. Chật thế này, ngủ rồi chắc là đánh nhau mất.”
Đá… đánh nhau?!
Đầu óc Tần Sương Tinh bất giác hiện ra hình ảnh, con ngươi co lại, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.
“Vậy, vậy làm sao bây giờ…” Tần Sương Tinh luống cuống, bắt đầu suy tính xem giờ đi tìm Tống Tranh xin đổi lều liệu còn kịp không?
“Cậu trói tôi lại đi.”
Vinh Phong nói, ngón tay thon dài gõ nhẹ vào hông, đốt ngón tay khẽ bật trên thắt lưng, phát ra âm thanh nhỏ.
Tần Sương Tinh theo phản xạ nhìn theo tay anh, ánh mắt rơi xuống thắt lưng. Cậu như bị bỏng, vội vã thu ánh mắt về.
“À, hả?” Tần Sương Tinh đầu óc mơ hồ, không nghe rõ, lơ ngơ hỏi lại.
“Dùng thắt lưng trói tôi lại, để tôi không cử động lung tung.”
Vinh Phong quay mặt đi, sắc mặt không đổi, nhưng yết hầu lăn lên lộn xuống.
“Lỡ như ngủ quên, lăn lung tung…”
Vinh Phong mím môi, cười nói: “Đánh trúng cậu thì không hay.”