Cánh cửa đại sảnh lại lần nữa mở ra, một nhóm người vây quanh Lương Mộ Thần bước vào.
Anh mặc vest chỉnh tề, gương mặt góc cạnh không biểu cảm, đôi mắt đen thẳm sâu không thấy đáy.
Tôi rụt vai lại, cố gắng giảm bớt sự tồn tại của mình.
Thế mà anh liếc một cái đã thấy tôi ngay.
Tiếng Diệp Tảo tràn đầy vui mừng vang lên: “Anh Thần, em biết ngay là anh sẽ tới buổi tiệc mừng em trở về mà…”
Lương Mộ Thần giơ tay ngắt lời cô ta, ánh mắt lạnh tanh:
“Xin lỗi cô Diệp, tôi tới để đón…”
Tôi tranh thủ lúc mọi người chưa chú ý liếc anh một cái rõ cay độc.
Anh lập tức đổi giọng: “Tôi chỉ đến ngồi chơi thôi.”
Sắc mặt Diệp Tảo lập tức bừng sáng.
Thái độ của anh như vậy lại càng khiến lời đồn tôi không được anh yêu thương trở nên chắc chắn hơn.
Mọi người bắt đầu bàn tán ầm ĩ về chuyện giữa tôi và Diệp Tảo, cứ như thể đang đợi anh lên tiếng bênh vực cô ta rồi mắng tôi một trận vậy.
Lương Mộ Thần rủ mắt, vẻ mặt lạnh lùng không nói một lời.
Trong bầu không khí im phăng phắc, tôi lại liếc anh thêm mấy cái, ra hiệu bảo anh nói gì đi.
Dưới ánh mắt thúc giục của tôi, Lương Mộ Thần khẽ ho một tiếng.
“Trì Phi Vãn, tốt nhất là em nên biết thân biết phận của mình đi, về nhà rồi tôi sẽ nói chuyện với em sau.”
Lời vừa dứt, gương mặt Lương Mộ Thần thoáng nhuộm một tầng đỏ mỏng mờ như có như không.
Tôi cố chấp giữ giọt nước mắt treo lơ lửng nơi hàng mi, quyết không cho nó rơi!
“Lương Mộ Thần, chúng ta đã kết hôn rồi, anh nên cho em…”
“Quỳ xuống!”
Đôi gối của Lương Mộ Thần lập tức mềm nhũn, tôi vội vàng đỡ lấy anh.
Câu “quỳ xuống” kia đâu phải tôi nói, là vợ chồng tổng giám đốc Vương không biết vì cớ gì mà to tiếng, bà Vương hét một câu như sấm.
May mà ngay khoảnh khắc ấy, mọi người đồng loạt quay đầu nhìn cảnh ông Vương quỳ rạp xuống đất, không ai phát hiện ra Lương Mộ Thần cũng suýt quỳ theo.
Có người biết chuyện cúi đầu thì thầm:
“Nghe nói vợ chồng sếp Vương là thanh mai trúc mã mười mấy năm tình cảm sâu đậm, thế mà con thư ký kia lại động lòng muốn chen chân vào, ai dè bị bà Vương bắt quả tang.”
Rồi Không biết ai buông một câu:
“Mấy con bé ba đáng chết thật!”
Tôi gật đầu đồng tình, nhưng vừa xong đã chạm phải ánh nhìn đầy ẩn ý của những người xung quanh.
Ủa khoan?
Nhìn tôi làm gì?
...
Buổi tiệc này thiên về giao lưu xã hội hơn, chẳng mấy chốc đám cậu ấm cô chiêu đã khui vài chai rượu ngon, tụ lại thành vòng tròn chuyện trò rôm rả.
Tôi là người ngoài cuộc, bị gạt sang một góc nên chỉ lặng lẽ thu mình lại.
Mấy lần bắt gặp ánh mắt muốn nói lại thôi của Lương Mộ Thần, tôi đều giả vờ không thấy.
Gió đêm từ ban công lùa vào, tôi siết chặt chiếc khăn choàng mỏng trên vai.
Lương Mộ Thần đang nghe người khác nói chuyện thì khựng lại, rồi cởi áo vest ném sang tôi.
Thấy những ánh mắt nghi hoặc xung quanh, anh khẽ ho một tiếng rồi ra vẻ lạnh nhạt nói với tôi: “Tôi nóng quá, em cầm hộ đi.”
Tôi tức khắc lộ ra vẻ yếu đuối có chút kiên cường đặc trưng của “tôi”, rồi nhanh nhẹn choàng áo vest lên vai.
Diệp Tảo nhìn chiếc áo khoác trên người tôi thì sắc mặt hơi khó chịu, nhẹ giọng nói với Lương Mộ Thần:
“Anh Thần, em hơi lạnh.”
Lương Mộ Thần chỉ nhàn nhạt “ồ” một tiếng, không thêm lời nào.
Cậu hai nhà họ Chu – Chu Thư Đạt trông thấy cảnh này thì không nhịn được mà lên tiếng:
“Diệp Tảo về nước rồi, anh Lương, anh đừng có cứng miệng nữa.”
“Đúng vậy đó, bọn em đều biết anh…”
Lương Mộ Thần nhíu mày, cắt ngang lời họ:
“Diệp Tảo là ai?”
Cả hội trường chết lặng.
Chu Thư Đạt ngơ ngác chỉ về phía Diệp Tảo.
Lông mày Lương Mộ Thần nhíu càng chặt hơn.
“Không phải cô ấy là Diệp Miễu à?”
“Cô ấy đổi tên rồi… Nhưng mà, anh Lương à, chẳng phải anh gọi ‘Tảo Tảo’ là đang…”
Nghe thấy hai chữ “Tảo Tảo”, Lương Mộ Thần theo phản xạ thoáng nhìn tôi một cái, lưng lập tức thẳng đơ, trong mắt đã lộ ra vẻ hơi căng thẳng, lại một lần nữa cắt ngang lời Chu Thư Đạt.
“Đừng nói bậy.”
Nghe anh nói vậy thì sắc mặt Diệp Tảo biến đổi liên tục, càng lúc càng khó coi.
Tôi lảo đảo đứng lên, một giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài trên má.
“Quả nhiên… anh vẫn chưa quên được cô ấy.”
Lương Mộ Thần khẽ nhíu mày, xoa xoa ấn đường như thể đau đầu, sau khi quăng cho bọn họ ánh mắt cảnh cáo thì vòng tay ôm lấy vai tôi.
“Em say rồi, có gì về nhà nói.”